Bách Vi cung cùng Diệt Diệu giáo hỗn chiến kịch liệt, một thân ảnh cao gầy đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ tất cả chuyện này. Gió lạnh thổi qua, làn váy xám nhẹ nhàng phiêu động. Khuôn mặt trắng nõn khiến cho người khác mê mẩn, làm cho ánh mắt của nàng thêm vài phần cao ngạo.
Nhìn xem nhìn xem, nàng tựa hồ phát hiện cái gì, mĩ nhan dần dần trở nên dữ tợn.
“Lị.” Nghe thấy sau lưng có người kêu tên của nàng, nàng xoay người lại.
“Làm sao vậy?” Người tới đã nhận ra nàng không vui, hỏi.
“Hàn ~ ta chợt nhận ra đó là tên tiểu tặc lần trước trộm đồ của ta ! Giúp ta giáo huấn y ~” Nàng đưa mặt sát gần tai người nọ, động tác cực kỳ giống nữ tử thanh lâu nhưng người này lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Đương nhiên có thể.” Hắn cười ôm chầm eo nàng,“Ta sẽ nhường Ngân Chiến đi thu thập y . Ngươi muốn làm như thế nào?”
Nữ tử áo xám lộ ra nụ cười quyến rũ, nói:“ Y yêu nghề ăn trộm như vậy… Ta sẽ khiến y không thể đi ăn trộm nữa.”
Trường kiếm vung lên, chung quanh Ít Chính Như Hoàng lại thêm mấy cổ thi thể. Y lau đi mồ hôi trên trán, trong nội tâm bắt đầu chửi bới những kẻ địch không sợ sống chết này.
“Bá!” Thanh âm dải lụa huy vũ vang lên bên tai. Y quay đầu xem xét, chỉ thấy cái dải lụa hồng sắc kia quấn chặt cổ một thị vệ của Diệt Diệu giáo. Dùng sức kéo, hắn liền ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích, đại khái đã chết rồi.
Rất lợi hại nha. Ít Chính Như Hoàng hướng nữ tử vận y phục đỏ thẫm cười nói:“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt .”
Nữ tử vận y phục đỏ thẫm cũng nhận ra y, nhưng chỉ hừ một tiếng, không rảnh đáp lại.
Là ghi hận mình ngày đó vạch trần nàng trước mặt mọi người?
“Ai, rõ ràng là nàng không đúng, ta cũng không có nói thẳng nàng trộm tiền của ta, đã cho nàng mặt mũi rồi.” Ít Chính Như Hoàng nói.
Đôi mi thanh tú của nữ tử đó giương lên, nói:“Chính ngươi lúc đó chẳng phải tiểu thâu, còn dám nói ta. Ngươi dám không thừa nhận, ta vừa rồi trông thấy ngươi mở khóa .”
“Được rồi, ta với nàng cứ cãi nhau mãi như vậy sao?.” Ít Chính Như Hoàng xoay tay đâm một kiếm, giết chết một tên có ý đồ đánh lén,“Chuyên tâm chiến đấu.”
“Ai muốn cùng ngươi cãi?” Nàng không phục, đáp lại y một câu.
Bóng dáng màu đen tiến vào khu vực hỗn chiến, lặng yên không một tiếng động tiếp cận mục tiêu của nó.
“Chú ý!” Nghe thấy tiếng la của nữ tử đó, Ít Chính Như Hoàng cảm giác sau lưng có một hồi chưởng phong rất mạnh tới gần, trong nội tâm cả kinh.
Không thể đem sau lưng lưu cho địch nhân, đây là đạo lý đơn giản nhất. Thế nhưng y lại không hề phát hiện có người tiếp cận chính mình!
Chờ y phát hiện thì đã muộn.
“Cái gì?! Ngươi nói… Như Hoàng bị thương?” Dương Tĩnh Lan miễn cưỡng muốn ngồi dậy, bị Nam Trúc Khiêm ấn trở lại giường,“Ngươi nằm yên, đừng nhúc nhích, ngươi so với y không khá hơn bao nhiêu đâu.”
Dương Tĩnh Lan rất không tình nguyện, nhưng vẫn làm theo lời hắn nói.“Thương Nhiên ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Đệ đệ của ngươi không sao, độc của cậu ta cũng được giải. Tối qua Phi Minh cùng Ít Chính đến Diệt Diệu giáo cứu các ngươi, người của Bách Vi cung cũng đến trợ giúp. Thật vất vả thoát thân, thế nhưng y lại quay lại nơi đó, kết quả bị thủ lĩnh thị vệ Diệt Diệu giáo làm trọng thương. Nghe nói trúng một chưởng, hình như tay phải cũng bị bẻ gãy . Tên kia thật là hung ác.”
Nam Trúc Khiêm trông thấy bộ dáng lo lắng của Dương Tĩnh Lan, an ủi: “Không cần lo lắng, Nhan cung chủ y thuật cao minh, có thể trị khỏi cho y.”
“Người nào lợi hại như vậy? Có thể đả thương Như Hoàng thành như vậy… Còn bẻ gãy tay y? Bọn họ có huyết hải thâm cừu gì sao?” Nghe nói hảo hữu bị bẻ gãy tay, Dương Tĩnh Lan tức giận bất bình.
Nam Trúc Khiêm hít một tiếng, nói: “Làm gì có huyết hải thâm cừu, chỉ là mấy năm trước Ít Chính đã từng ăn cắp bảo vật của Diệt Diệu giáo, là trân châu mà thê tử Từ Lị của giáo chủ Ngưu Hàn tối yêu tha thiết… Thủ đoạn Diệt Diệu giáo trả thù ngoan độc, ngươi không phải không biết.”
Bởi vì một khỏa trân châu? Dương Tĩnh Lan bật cười, Như Hoàng trộm đồ đạc của bọn họ, phải gọi là thay trời hành đạo!
“Tên thủ lĩnh thị vệ kia, ngươi cũng biết đấy, hắn tên là Ngân Chiến, chính là Huyền y nhân lần trước dùng một thanh mộc kiếm chém mũi tên của ta thành hai đoạn.”
*cả nhà xem lại chương 4 nhá*
Nguyên lai là hắn. Dương Tĩnh Lan nhớ rõ người kia, thân thủ của hắn thật sự rất lợi hại.
“Nguyệt.” Ngay lúc cả hai đang nói thì bị một thanh âm của ai đó cắt ngang.
Du Hiểu Kiệt bước nhanh tới.“Ngươi có khỏe không? Còn khó chịu ở đâu không?”
Dương Tĩnh Lan khẽ lắc đầu. Không biết vì cái gì, hắn gọi “Nguyệt” khiến y nổi lên cảm giác phản cảm, y cảm thấy xưng hô thế này quá thân thiết . Mặc dù Tiêu Thương Nguyệt cùng Du Hiểu Kiệt là thanh mai trúc mã, nhưng đối với y mà nói, Du Hiểu Kiệt chỉ là một bằng hữu bình thường.
“Hiểu Kiệt…… Có thể gọi ta Thương Nguyệt hay không?”
Tiếu dung ôn nhu của Du Hiểu Kiệt đông cứng lại. Vì cái gì? Là vì bọn họ quá lâu không có gặp mặt cho nên lạnh nhạt ? Hay là… Trong lòng của y, đã có người khác chiếm được địa vị siêu việt?
“…… Được rồi, Thương Nguyệt.” Cười có chút khó coi, Du Hiểu Kiệt dùng khóe mắt quan sát biểu tình của Nam Trúc Khiêm. Đầu tiên là thoáng kinh ngạc, sau đó là nụ cười tự tin.
Hắn thật sự muốn phá hủy nụ cười tự tin đó.
…
“Khụ khụ…” Nhẹ giọng ho khan, Ít Chính Như Hoàng lấy tay che miệng, nhưng vẫn có ít giọt máu từ giữa ngón tay thấm ra.
Ngồi ở bên giường chiếu cố hắn là nữ tử vận áo đỏ thẫm đó, nàng sợ tới mức luống cuống.“Ngươi, ngươi không sao chứ? Ta đi tìm cung chủ đến thay ngươi xem!”
“Khụ.. Không cần, không có việc gì…” Ít Chính Như Hoàng cười cười,“Cũng không phải lần đầu bị thương, không cần ngạc nhiên.”
“Uy! Ta quan tâm ngươi, không phân biệt tốt xấu.” Áo đỏ thẫm nữ tử bất mãn nói.
Ít Chính Như Hoàng không trả lời, đợi cơn đau hơi trì hoãn, mới nói:“Ta đã quên hỏi… quý danh của cô nương là gì.”
Áo đỏ thẫm nữ tử bĩu môi, nói:“Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết, muốn nói cũng phải là ngươi nói trước a.”
“Hảo, vậy để ta nói trước.” Ít Chính Như Hoàng có chút bất đắc dĩ,“Ta họ kép Ít Chính, danh Như Hoàng, người Dương Châu.”
“Ta họ Hạ, danh Mộ Nhứ… Ta không biết ta là người ở nơi nào, ta là cô nhi……” nữ tử áo đỏ sắc mặt buồn bả, cúi thấp đầu.
“… Ách, thực xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của nàng .” Ít Chính Như Hoàng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Hạ Mộ Nhứ nói:“Cũng không còn cái gì, qua vài chục năm rồi… Ta cũng đã quen.”
Dứt lời, nàng đứng lên.“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt a, ta còn có việc, đi trước.”
Nhìn bóng lưng đỏ thẫm rời đi, Ít Chính Như Hoàng lâm vào trầm tư.
******************************************************************************
Chương tiếp theo:
không biết như vậy có phải tỏ tình không nhưng ta rất vui
*********************************************************************