Vân Nhật Hạ cô ta hôm nay căn bản muốn đi chơi, nhưng đã bị Vân Nhật Sam chọc cho tức.
“Cho dù tôi là người làm, chị cũng nên nhớ, trong mắt người ngoài chị mới là một kẻ không ra gì.”
“Đúng vậy.”
Vân Nhật Sam khẽ cười, nụ cười rất xinh đẹp nhưng mang đầy vẻ bi thương. Sau đó, cô quay sang nhìn Diễm Nhu, mà cái nhìn này lập tức khiến bà ta chột dạ mà né tránh.
“Tôi thật không hiểu, chính các người sinh ra tôi. Nhưng cũng chính các người ghét bỏ rồi tìm cách huỷ hoại tôi. Hay như người ta thường nói, các người sống thua cả thú vật nữa…”
Lời chưa dứt, một tiếng bốp vang lên giữa căn nhà. Vân Chi Thành tức giận vô cùng, gương mặt ông ta nhăn nhó, mi tâm nhíu chặt.
Vân Nhật Sam sau cú tát hoàn toàn cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong miệng.
Mà Vân Nhật Hạ đứng bên cạnh, rất hả giận. Cô ta như trả được thù, vui vẻ rời khỏi nhà mà tiếp tục cuộc vui.
Vân Nhật Sam à Vân Nhật Sam. Chị chính là không đấu lại tôi. Ai mà thèm là chị em của chị chứ, thứ bần hèn.
Căn nhà chỉ còn vỏn vẹn ba người, người hầu rất nhanh đã rời đi khi thấy sự xô xát này.
Vân Nhật Sam khẽ đưa lưỡi liếm vệt máu trên đôi môi nhỏ, sau đó vẫn quay qua tươi cười nhìn Vân Chi Thành đang nổi giận.
“Đáng lẽ lúc đó tao nên giết chết mày.”
Ông ta vừa nói, vừa chỉ tay.
Vân Nhật Sam lắc đầu, ý tỏ vẻ không hài lòng.
“Nếu ông giết tôi, giờ ai ngồi đây gánh cái nghiệp cho các người đi lên, hả?”
Càng nói về sau, cô càng lớn giọng, lại nghĩ về mẹ của mình, chỉ vì Vân Nhật Hạ đêm đó đến, mà ngay sau đó mẹ cô đã rời bỏ cô đi.
“Sống thua cả thú vật.” Cô lẩm bẩm lặp lại, giọng nói có chút mất âm điệu
Vân Chi Thành như điên tiết, lần nữa sai người hầu, cứ như thế ông ta hét lớn giữa căn nhà.
“Roi đâu? Lấy roi cho tao”
Từng cái tát giáng xuống gương mặt nhỏ, khiến mái tóc cô dần trở nên rối bù. Thoáng chốc khi người hầu cầm roi đến, lần nữa ông ta giật lấy, quất từng cú xuống thân thể nhỏ. Lực đạo mạnh vô cùng.
“Con người hầu nuôi mày chết rồi, nó không dạy được mày thì để tao dạy.”
Vân Nhật Sam như nghiến răng nghiến lợi khi nghe nhắc đến mẹ mình.
“Không cho ông xúc phạm đến mẹ tôi!”
“Tao mà còn mượn mày dạy cách đối xử à, con ranh. Tốt nhất đừng lên giọng với tao.”
Ông ta gằn giọng, như một kẻ điên. Đến bây giờ, Vân Nhật Sam vậy mà được thấy từng bộ mặt thật của con người nơi đây. Khác hoàn toàn sau cách sống giả tạo vẫn phô bày.
Diễm Nhu đứng bên cạnh, chỉ khẽ nhíu mày sau từng đòn roi của Vân Nhật Sam. Bà ta không hề làm gì, vô tâm như cách sống.
Vân Nhật Sam chỉ thấy tầm mắt mình mông lung, phía trước một màu đỏ. Cô không thể phản kháng, chỉ có thể giữ chặt cơ thể để giảm thiểu cơn đau.
Đau quá!
Khoan miệng cô cũng mùi máu tanh nồng.
Cơ thể run rẩy yếu ớt.
Vân Chi Thành đánh không biết điểm dừng, chỉ cho đến khi người trước mặt ngất đi. Ông ta mới định hình được.
Người dưới nền gần như một vũng máu.
Ông ta lúc này mới có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó đã biến mất.
Dù gì cũng chỉ là một con ranh, bao nhiêu người xung quanh ghét bỏ. Ông ta chẳng có gì phải lo lắng.
Thế là lập tức sai người hầu, lần nữa ném cô vào trong nhà kho. Rất nhanh liền sai người tiếp tục dọn dẹp vết máu trên nền sàn.
Đám người hầu ôm cơ thể nhơ nhuốc máu, nhìn hô hấp Vân Nhật Sam yếu ớt, bọn họ cũng trở nên sợ hãi.
Mặc dù bọn họ không thích cô là thật, nhưng sự đáng sợ của Vân Chi Thành cũng khiến họ không khỏi e ngại.
“Cứ để cô ta như vậy sao?” Một người hầu bất lực lên tiếng, trên tay đầy vệt máu nhơ. Nhìn Vân Nhật Sam nằm trên sàn mắt nhắm nghiền lại.
“Không để cô ta như vậy thì làm sao? Chẳng lẽ cô định cứu giúp. Nên nhớ thân phận cô cũng chỉ là người hầu. Chỉ sợ cô chưa kịp cứu, là cả hai người đều bị ông ta tiễn xuống dưới đấy.”
“Nhưng mà cô ta sắp chết rồi, nhìn đi. Máu từ vết thương cứ chảy kìa.” Dù gì, người hầu cũng chỉ là một người bình thường. Nhìn một người sắp chết, cô cũng không dám đứng ngơ ra.
“Giả mù đi, đừng gây thêm.” Người bên cạnh bất lực, cứ thế kéo tay người kia rời đi.
Mạng của bọn họ nhỏ nhoi, tốt nhất nên giữ cho tốt.
Mà Vân Nhật Sam lúc này, vẫn còn một chút thanh tỉnh, cho dù có mở mắt hay nhắm lại, vẫn là một khung cảnh tối mù.
Thoáng qua, cô lại thấy bóng hình của mẹ trước mặt. Cô run rẩy, cố gắng nói với theo.
“Mẹ à, con sắp gặp mẹ rồi, mẹ đợi con nhé?”
Châu Dương hiện lên mơ hồ trong tâm trí cô, bà khẽ lắc đầu, lần nữa xoay người rời đi.
“Mẹ, mẹ đợi một chút con đi theo mẹ…”
Vân Nhật Sam nói vọng, nhưng xung quanh giờ phút này chỉ còn một mình cô.
Thế giới này thứ gì cũng tệ với con hết, chỉ có mẹ mới là tốt với con thôi.
Vậy mà mẹ lại bỏ con đi trước…