Nguỵ Kính Dụ ngồi dậy, bàn tay vớ lấy điện thoại.
Gửi một tin nhắn đến Trạch Vũ.
Sau khi xong liền trở ngược vào lại nhà tắm chỉnh trang.
Đến khi đã trên người một bộ đồ hẳn hoi, Nguỵ Kính Dụ mới trở ra.
Trời khi này vẫn chưa sáng hẳn.
Hắn nhìn thân thể nhỏ trên giường một lúc, lại rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên rất nhẹ nhàng.
Hắn trở xuống sảnh chính, người hầu trông thấy sự hiện diện của ông chủ bắt đầu bước vào tiến hành làm đồ ăn.
Không lâu sau, Trạch Vũ cũng tới nơi.
Vừa bước vào trên tay đã một hộp đồ đưa đến.
Ngụy Kính Dụ mở ra, tương đối hài lòng.
Mà Vân Nhật Sam đến lúc này, cũng bắt đầu tỉnh dậy.
Ánh mắt mơ màng nhìn tình huống xung quanh, bất giác nhớ lại cảnh đêm qua.
Cô muốn trở lại căn phòng Nguỵ Kính Dụ đã chuẩn bị cho mình trước đó để tìm lấy vỉ thuốc tránh thai đã mua.
Giờ phút này căn phòng không có sự hiện diện của Nguỵ Kính Dụ, vì thế Vân Nhật Sam chẳng màng mặc quần áo, trực tiếp quấn lấy tấm chăn.
Nhanh chân chạy thẳng về căn phòng, tránh việc hắn lại trở lên.
Vừa vào phòng, đã vội lục tìm trong ngăn tủ, chỉ có điều lại không thấy vật đó.
Mà sau khi Vân Nhật Sam bước vào phòng không lâu thì lại nghe tiếng mở cửa từ đằng sau.
Bóng dáng cao lớn cứ thế bước thẳng đến phía Vân Nhật Sam, trực tiếp ném một vỉ thuốc lên trên bàn.
“Thứ em cần tìm đây.”
Nguỵ Kính Dụ lạnh giọng nói, tiếp đó chầm chậm đưa đến chiếc hộp.
“Thay đồ vào rồi trở xuống.
Đừng để tôi đợi quá lâu!”
Giọng nói âm điệu càng cao, rõ ràng có sự tức giận nhưng hoàn toàn kiềm nén.
Đích thực Nguỵ Kính Dụ lẫn Vân Nhật Sam chẳng có chút xác thực gì với mối quan hệ của cả hai.
Cho nên Vân Nhật Sam sử dụng thuốc là cần thiết.
Nhưng việc mà hắn phát hiện ra thứ này trong phòng cô, làm sao tránh được việc không tức giận.
Nếu có yêu cầu, cũng phải là Nguỵ Kính Dụ hắn đề nghị, từ khi nào tới lượt cô tự chủ.
Như thế khác nào thật sự hắn trong mắt Vân Nhật Sam chẳng là gì, chỉ là vật trao đổi nếu cô cần.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên một cái rầm, thanh âm vang dội.
Cảm tưởng như hắn hoàn toàn trút sự tức giận lên cánh cửa.
Ngụy Kính Dụ vừa rời đi, cô đã vội vàng cầm vỉ thuốc rồi nuốt xuống.
Ánh mắt hướng về chiếc hộp mà mở ra, vậy mà lại là một bộ đồ thiết kế kiểu dáng công sở.
Phía bên cạnh còn là một tấm thẻ logo in tên nhân viên Vân Nhật Sam dát bạc, chữ Shine bóng loáng in đậm bên góc nhỏ.
Tập đoàn Shine.
Vân Nhật Sam trước đó từng nghe qua danh tiếng.
Đây là tập đoàn bậc nhất của Hà thành.
Hơn thế còn vươn tầm quốc tế.
Chả trách sao Vân Nhật Hạ lại vì người đàn ông này mà đánh đổi số tiền lớn như thế.
Dây dưa tương đối nhiều như vậy, giờ cô mới thật sự biết được thân phận Nguỵ Kính Dụ là lớn cỡ nào.
Ở cái chức vị mà tuỳ tiện cũng có thể cho cô trở thành một nhân viên chính thức.
Qua đó cũng rõ, Nguỵ Kính Dụ hắn hoàn toàn giữ lời.
Vân Nhật Sam không chậm trễ, vội vàng thay bộ đồ.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, các dấu ấn kích tình đêm qua hiện rõ.
Cô chẳng màng, lần nữa tắm sơ rồi thay bộ đồ vào.
Lúc trở xuống cũng là khi Nguỵ Kính Dụ ngồi trên ghế tập trung làm việc.
Vân Nhật Sam căng thẳng lại gần, bộ dạng của một người đàn ông kiêu ngạo lạnh nhạt hiện ra.
Khác hoàn toàn một mặt tối qua.
Biết được Vân Nhật Sam đi tới bên cạnh, Ngụy Kính Dụ liền ném một tập tài liệu tới.
“Đây là toàn bộ nội quy của tập đoàn.
Từ giờ em chính thức trở thành một nhân viên nơi phòng truyền thông.
Một bộ phận trực thuộc quảng bá hình ảnh.”
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, trước khi thôi học, thì chuyên ngành cô theo học về đại học chính là truyền thông phương tiện thiết kế mô phỏng.
Nếu nói chính xác thì việc mà Ngụy Kính Dụ đưa tới cũng có một sự liên quan mật thiết với nhau.
“Tôi không phải một người lấy việc tư vào việc công.
Công việc tôi đưa tới, nếu em thật sự làm không ổn.
Bất cứ lúc nào tôi cũng có khả năng sẽ đuổi việc.”
“Sẽ không làm anh thất vọng.”
Vân Nhật Sam nói ra.
Gương mặt khẳng định vô cùng.
Thứ đã quyết tâm, chắc chắn không thể ngừng dở được.
Ngụy Kính Dụ trông thấy ổn thỏa, người đàn ông lập tức đứng dậy rời đi.
Trước đó vẫn không quên dặn dò.
“Ăn sáng, lát sẽ có người chở em đến tập đoàn.
Ngay khi đến sẽ có người phân bố rõ vị trí.”
Vân Nhật Sam ngồi xuống bàn, không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng xe cùng tiếng cửa mở.
Trông thấy Nguỵ Kính Dụ rời đi, Vân Nhật Sam theo hướng đó bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi vài bước một giọng nói lớn tuổi của người đàn ông trung niên đã vang lên từ sau lưng.
“Cô Sam, mời dùng bữa.
Theo đúng quy trình cô phải ăn mới được rời đi.”
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, trực tiếp quay lại bàn ăn.
Phần ăn người hầu bưng lên từ nãy giờ vẫn còn trên bàn.
Cô vội vàng bước tới mà ngồi xuống.
Ngay khi ăn xong, hàng loạt người hầu đã đưa đến những chiếc hộp trong suốt đặt trước mặt.
Vân Nhật Sam nhìn vào, vậy mà lại là một trong những đôi giày cao gót.
Tuỳ tiện chọn lấy rồi rời đi.
Tài xế được chuẩn bị sẵn, trông thấy cô bước ra, theo lời dặn dò thì tài xế cũng sẽ chính thức là người đảm nhiệm việc đưa rước.
Cho nên liền chở cô rời đi.
Bóng xe dần khuất, không ít người trong biệt thự nháo nhào bàn tán.
“Xem ra nơi đây đã được định sẵn nữ chủ nhân.
Tiếc là không biết sẽ phải mất bao lâu để ông chủ biến cô ấy trở thành chính thức.”
“Tôi thấy theo trạng thái của ông chủ, e là phải mất một thời gian khá lâu.
Huống hồ chi ông chủ còn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân.
Nhìn thái độ đối xử với cô ấy thời gian qua, bản tính kiêu ngạo vẫn còn.” Một người phụ nữ trung niên trong số đó trầm ngâm lên tiếng.
“Ít nhất thì hiện tại nơi đây có thêm vết tích của nữ nhân rồi.”
Nếu là lúc trước, chắc chắn rằng biệt thự tư nhân nơi đây nhạt nhẽo vô cùng.
Bốn mùa như một, bên trong không gian kiến trúc vẫn chẳng thay đổi thứ gì.
Vậy mà hiện giờ, vài đôi cao gót được đặt ngay trước thềm.
Còn cả việc Nguỵ Kính Dụ bắt ép một ai đó ăn sáng nữa.
Rõ ràng, tâm tư Nguỵ Kính Dụ đặt lên nữ nhân này không hề nhỏ..