Nơi biệt thự rộng lớn, nhưng lại xây dựng ở khu vực khá hoang vu. Vân Nhật Sam trở về, lại hay tin Nguỵ Kính Dụ rời đi công tác.
Cứ thế một tuần trôi qua mà không có sự hiện diện.
Nói là vậy, nhưng khoảng thời gian Nguỵ Kính Dụ không xuất hiện chính xác là giải quyết công việc ở nước ngoài.
Việc xảy ra tai nạn tại một công ty bên chi nhánh nhỏ nhà máy Pháp, gây ra lượng thiệt hại lớn về máy móc. Khiến Nguỵ Kính Dụ tiến hành xem xét cũng như hồi phục nhân lực. Tốn một khoảng thời gian để lần nữa gầy dựng cũng như chiêu mộ.
Mặc dù là thiệt hại lớn, nhưng thực chất xét trên phương diện khối tài sản vẫn chưa đụng đến khá nhiều. Người đàn ông chủ yếu cần sắp xếp lần nữa về người chủ trì nắm quyền là người có kinh nghiệm hơn.
Tuy vậy người đàn ông vẫn luôn xem xét khi nghe báo cáo đến việc Vân Nhật Sam. Dường như cô gái nhỏ một chút động thái quan tâm đến việc hắn rời đi cũng không có. Thế là người nào đó tâm tình làm việc u ám vô cùng.
Trạch Vũ trông vậy, lập tức vội kiếm lý do để giảm bớt cơn tức giận.
“Đó là do cô Vân vẫn chưa có số điện thoại của ngài. Tôi sẽ sai quản gia thêm số điện thoại của ngài vào điện thoại cô ấy.”
Phải nói đến việc, Vân Nhật Sam chính xác là người phụ nữ đầu tiên ngoại trừ Nguỵ phu nhân có được số điện thoại riêng.
Thế nhưng sau khi đưa đến số điện thoại, hiển nhiên Nguỵ Kính Dụ vẫn chẳng nhận được một chút thông báo gì từ cô.
Trong mắt Vân Nhật Sam, hắn vậy mà không có một chút giá trị gì.
Ngay khi giải quyết xong các sự cố lớn nơi công ty, người đứng đầu đối với Nguỵ Kính Dụ cảm kích vô cùng. Muốn bày tỏ sự biết ơn với việc định sẽ tổ chức buổi lễ. Kết quả Nguỵ Kính Dụ không quan tâm mà trở về nước.
Lúc máy bay đáp cánh tại sân bay nội bài, thời điểm đã vào đêm khuya. Nguỵ Kính Dụ trở về biệt thự trong đêm liên tục, hắn vậy mà không nghỉ ngơi.
Tới nơi, thời điểm đã vào khoảng đến 2 giờ đêm. Không gian biệt thự yên tĩnh, tiếng lá cây xào xạc giữa đêm đen lẫn vào tiếng côn trùng. Càng hoạ nên mức độ vắng lặng.
Nguỵ Kính Dụ trở lên phòng, lại thấy thân ảnh nhỏ quen thuộc vẫn đang ngủ. Bất tri bất giác, trong lòng xuất hiện cảm giác thoải mái.
Bản thân Nguỵ Kính Dụ biết, hắn với Vân Nhật Sam chẳng rõ ràng mối quan hệ. Dù vậy từ khi nào đối với sự hiện diện của nữ nhân này, hắn vẫn chỉ muốn giam lỏng cô bên cạnh.
Việc làm rõ Vân Nhật Sam là người như thế nào cũng như làm rõ thực hư về Vân gia không tốt đẹp như vẻ bề ngoài rất dễ dàng. Nhưng chẳng qua Nguỵ Kính Dụ vẫn chưa nảy sinh ý định đó.
Bởi Vân Nhật Sam hiện tại không có lý do gì để hắn làm vậy. Hơn nữa, nếu thật sự có giúp, Nguỵ Kính Dụ vẫn muốn phải chính Vân Nhật Sam cầu xin hắn. Bởi với sức lực nhỏ bé của cô, sẽ không thể tự đối đầu được với Vân gia.
Tất cả chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn. Nguỵ Kính Dụ không muốn ép với Vân Nhật Sam, chi bằng để cô tự giác nhận ra bên cạnh còn có sự hiện diện của hắn. Không thể để cô coi hắn như không có được.
Nguỵ Kính Dụ thay đồ, rồi nhẹ nhàng di chuyển đến giường. Ôm thân thể nhỏ vào lòng. Người trong lòng ngủ đến say, chẳng hay bên cạnh đã có người hiện diện
Chí ít cứ như hiện tại.
Trời hửng sáng, Vân Nhật Sam đã tỉnh lại. Hơi cử động đã cảm nhận rõ cơ thể mình bị ôm chặt, phía bên cạnh truyền đến cơ thể ấm áp quen thuộc.
Nguỵ Kính Dụ trở về rồi.
Vân Nhật Sam muốn đứng dậy rời khỏi sự tiếp xúc này. Nhưng vừa nhúc nhích người bên cạnh đã ôm chặt hơn, bàn tay theo đó siết chặt eo nhỏ.
“Nằm im.”
Đêm qua Nguỵ Kính Dụ trở về khuya mà không hề nghỉ ngơi. Nên giờ cảm giác mệt vẫn hiện diện. Càng nói, càng ôm Vân Nhật Sam vào sâu trong lòng không cho cô phản kháng.
“Tôi còn phải đi làm.”
Vân Nhật Sam bất lực nói, cả mặt bị úp vào phía trong lồng ngực vững chãi, cơ thể thành cái gối để hắn ôm chặt, người đàn ông tuỳ tiện cúi sâu xuống cơ thể nhỏ, tham lam từng chút với hương thơm nhẹ trên người cô, mê luyến không muốn buông ra.
Bàn tay từ phía sau lười biếng vớ lấy điện thoại, gọi một cuộc ngắn với Trạch Vũ. Đại loại chính là báo cáo Vân Nhật Sam hôm nay sẽ đến muộn.
Vân Nhật Sam nghe xong, lập tức phản kháng.
“Ngụy Kính Dụ, chính anh bảo việc tư không dính dáng gì đến việc công. Giờ anh lại tuỳ tiện huỷ bỏ công việc chỉ để tôi ở đây với anh thôi sao?”
“Tôi sẽ trả công, bất cứ thứ gì em làm đều không miễn phí. Giờ thì im lặng.”
Nguỵ Kính Dụ bất lực với người trong lòng, nhưng mà hắn đang muốn cô. Nên mọi lời nói giờ phút này đều vô dụng.
Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ, thời gian cứ thế trôi, nháy mắt lần nữa đã hơn hai tiếng. Nguỵ Kính Dụ ngủ say, còn Vân Nhật Sam lại tỉnh táo vô cùng. Chỉ biết rằng mồi lần cử động, người đàn ông lại càng ôm chặt hơn, như thế không cho cô thoát ra vậy.
Kết quả ngày hôm đó, Vân Nhật Sam đi làm trễ. Nhưng lượng công việc giao tới với cô, lại chẳng thể giảm bớt, cứ thế mà chất chồng.