Mê Đắm Chí Mạng

“Con hiện đang thu gom lại tất cả. Không để thiệt với những gì vợ con đã phải chịu đựng ở Vân gia thời gian qua.”

Hơn nữa, Nguỵ Kính Dụ chắc chắn khiến Vân gia trả đủ với những gì đã gây ra với Vân Nhật Sam.

Vừa nói, ánh mắt đã quay sang nhìn Vân Nhật Sam. Câu nói này lập tức khiến cô lần nữa suy nghĩ lại, Nguỵ Kính Dụ đang thay cô trả thù sao?

Vân gia sụp đổ, đều do Nguỵ Kính Dụ.

Ban đầu Nguỵ Kính Dụ đưa ra đề nghị muốn cô chủ động trả thù, vậy mà giờ người đàn ông đã tự tay làm hết tất cả. Lần lượt đưa người Vân gia vào thế không còn gì để mất. Hơn thế còn thanh minh chứng thực về thân phận của cô.

Nhưng chưa định thần, Nguỵ Kính Dụ đã ghé sát tai. Thì thầm nói nhỏ.

“Có lẽ tôi nên thường xuyên nói từ vợ hơn để em dần làm quen.”

Bàn tay Vân Nhật Sam lập tức đẩy Nguỵ Kính Dụ ra xa. Ánh mắt nhỏ trừng hắn, thế nhưng chẳng mang tính đe doạ gì.

Thực chất việc làm Vân gia ra như bây giờ, đều là kế sách Nguỵ Kính Dụ từ lâu. Trước đó Nguỵ Quân Liễm khi biết việc này, cũng ngạc nhiên không kém vì trước giờ Vân gia đối với họ cũng xem như là có một chút quan hệ gì đó.


Kết quả khi Nguỵ Kính Dụ nói toàn bộ ý định của mình với ông. Đã buông ra với ông một câu ngắn gọn để ông tự hiểu.

“Con giúp vợ con trả thù.”

Nguỵ Quân Liễm khi đó nhìn đứa con trai của mình dày công chuẩn bị, nhạt nhạt đáp lời.

“Kế sách thâm hiểm, đưa vợ về nhà.”

Đêm đó, thay vì trở về biệt thự tư nhân. Nguỵ Kính Dụ cùng Vân Nhật Sam đã ở lại. Bước vào căn phòng quen thuộc lần nữa, gương mặt nhỏ không khỏi đỏ ửng.

Trước tủ kính quầy đựng rượu, từ lâu đã bị Nguỵ Kính Dụ sai người đem vứt hết đi. Khi đó Dận Hàm Nhi khá thắc mắc, con trai bà đã thu mua số tiền không ít, vậy mà lại ném hết toàn bộ rượu mà không hề suy nghĩ.

Giờ coi như đã hiểu rồi.

Vân Nhật Sam đối diện với căn phòng, toàn bộ kia ức khơi gợi rõ trong đầu. Lần đầu đến đây, là khi bản thân giả dạng Vân Nhật Hạ.

Giờ thì cô lại bước vào đây với thân phận Vân Nhật Sam.

Nguỵ Kính Dụ nhìn cô không để ý đến hắn, bèn nhấc bổng cô đặt lên bàn. Cẩn thận nhìn gương mặt nhỏ ngây ra. Rồi ánh mắt người đàn ông dừng thật lâu trên đôi mắt long lanh.

Gương mặt nhỏ lần đầu khi tiếp xúc, cũng là đôi mắt này. Cũng là thì khiến hắn vương vấn mãi trong tiềm thức.

Vân Nhật Sam hoảng hốt né tránh, lập tức bàn tay Nguỵ Kính Dụ lần nữa xoay gương mặt nhỏ để cô đối diện với mình.

“Tâm ý của anh đã rõ như vậy rồi, em thật sự không nhìn ra sao?”

Gương mặt Vân Nhật Sam ửng hồng, vì câu này mà chẳng thể biết phản bác như thế nào. Càng lúc, người đàn ông càng tiến sát lại gần, cẩn thận đặt nụ hôn lên môi cô.

“Ghen vì em, buồn hay vui, tâm trạng như nào cũng đều vì em. Giờ chỉ có cách đem em về nhà thôi.”


Vân Nhật Sam lúng túng, muốn thoát khỏi sự chế ngự. Tức khắc Nguỵ Kính Dụ lần nữa bế cô lên.

Bản thân biết rõ, cô thật sự không thể thoát được. Chính bản thân Vân Nhật Sam, cũng dần rơi sâu vào lưới tình này.

Người đàn ông nhìn cô, nhu tình nơi đáy mắt trong vắt như giọt nước sớm ban mai. Không hề che giấu xúc cảm, ngược lại càng muốn bộc lộ rõ hơn.

Kể từ khi Vân Nhật Sam đổi bộ phận. Vị trí làm việc của cô vậy mà lại gần với văn phòng chủ tịch. Đôi khi đang làm việc, Trạch Vũ lại kiếm cớ bảo Vân Nhật Sam rằng chủ tịch tìm cô vì sai sót bản thảo.

Vài nhân viên trong phòng không khỏi thắc mắc, vị trí đang làm là văn phòng thiết kế. Từ khi nào mà ở vị trí thiết kế đồ hoạ của Vân Nhật Sam lại được diện kiến chủ tịch.

Cầm trên tay bản thảo. Vân Nhật Sam khó hiểu bước vào văn phòng của Nguỵ Kính Dụ. Người đàn ông ngồi trên ghế, nhìn thống kê dữ liệu trên laptop. Ánh mắt khẽ đẩy qua cô đầy hài lòng.

Văn phòng làm việc của Nguỵ Kính Dụ, thiết kế dành cho một người. Nhưng diện tích ngang hàng với văn phòng làm việc của các bộ phận nhỏ. Lượng nhân viên từ 20 người đổ xuống.

Vân Nhật Sam cầm bản thảo, liền mở ra. Mang điệu bộ của một nhân viên bước vào, lễ phép lên tiếng.

“Thưa chủ tịch, sai sót chỗ nào mong ngài chỉ bảo. Tôi sẽ sửa lại.”

Ngụy Kính Dụ tuỳ tiện chỉ bừa, Vân Nhật Sam tưởng thật thì xem lại. Nhưng hiển nhiên không sai. Người đàn ông ra lệnh cô lại gần mình, vừa bước đến Nguỵ Kính Dụ đã tức khắc bế bổng cơ thể đặt trên bàn.

Vân Nhật Sam lần nữa biết mình bị lừa.


“Nếu không sai sót, tôi xin phép trở về.”

Muốn rời đi, Ngụy Kính Dụ đã ôm chặt cô lại. Ôn nhu hôn lên đôi môi nhỏ. Cất giọng khàn khàn, thanh âm có vẻ nũng nịu.

“Anh nhớ em.”

Kể từ khi Nguỵ Kính Dụ bộc lộ tâm tình qua mấy câu nói. Mối quan hệ của cả hai dường như đã thay đổi hẳn.

Gương mặt Vân Nhật Sam đỏ lên. Tối đến kiểu gì cũng sẽ gặp. Vậy mà ngay tại tập đoàn Nguỵ Kính Dụ còn làm thế.

“Anh buông ra, lát nữa có người vào sẽ không hay.”

Vân Nhật Sam lúng túng muốn rời đi nhưng không dễ dàng. Nguỵ Kính Dụ ôm chặt cô trong lòng. Như thể không muốn buông.

“Không ai có lá gan bước vào đây. Chỉ trừ em mới có thể, vậy mà kiếm tôi lại không kiếm. Lúc nào cũng để tôi gọi tới.”

Nguỵ Kính Dụ lên tiếng như thể trách móc vậy. Đang trách cô như kiểu, thật sự cô quá vô tâm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận