"Lạc Tử Tịch, xin chào, tôi là Nhan Tiêu, tình nhân lão công của cô."
Nhan Tiêu thực lễ phép vươn tay ra, khóe miệng vẫn duy trì tiếu ý cao ngạo mà tà mị.
Lạc Tử Tịch vừa nghe lời này nháy mắt đông cứng. Nàng thật không ngờ Nhan Tiêu cái tên thật trung tính nhưng bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, đích thực yêu tinh. Lại càng không ngờ từ miệng Nhan Tiêu nói với nàng câu này "Lạc Tử Tịch, xin chào, tôi là Nhan Tiêu, tình nhân lão công cô." Đây là giáp mặt lớn lối sao?
Nhan Tiêu thật đúng là cuồng. Lạc Tử Tịch tâm đang phập phồng nhanh chóng bình tĩnh lại. Mặc kệ Nhan Tiêu có ý gì, nàng cũng không thể ngay lần đầu giáp mặt liền thua. Nhan Tiêu cuồng phải không? Chẳng lẽ nàng không cuồng được sao? Lạc Tử Tịch thong dong, nét tươi cười lần nữa lại hiện trên mặt nàng.
"Nhan Tiêu, xin chào, tôi là Lạc Tử Tịch, lão bà chính thức người ngươi gọi tình nhân."
Nhan Tiêu nói được, Lạc Tử Tịch nàng cũng nói được. Nhan Tiêu xuất hiện, sự thật dường như đã chứng minh rồi. Không biết Lăng Dịch Hằng có nhanh trở lại không, nếu Lăng Dịch Hằng thấy nàng cùng Nhan Tiêu ngồi với nhau, không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Có thể, hết thảy cũng chỉ là Nhan Tiêu một người tự biên tự diễn, cũng không nhất định Lăng Dịch Hằng cái gì cũng không biết. Kỳ thật trong lòng Lạc Tử Tịch vẫn không hiểu được Nhan Tiêu đùa giỡn vở kịch gì. Đột nhiên xuất hiện làm nàng thật kinh hách.
Lạc Tử Tịch đối mắt Nhan Tiêu. Không khiếp sợ, không phẫn nộ, rất bình tĩnh không chút gợn sóng. Nàng sẽ không bại lộ cảm xúc chính mình trước mặt Nhan Tiêu. Nếu Nhan Tiêu có ý đồ xấu, nàng sẽ không để Nhan Tiêu bắt được điểm yếu của mình.
"Lạc Tử Tịch, cô quả nhiên không làm cho tôi thất vọng."
Nhan Tiêu tươi cười càng thêm lớn. Lạc Tử Tịch quả thật không làm cô thất vọng, thử hỏi được mấy bà vợ thời điểm đối mặt tiểu tam còn có thể thong dong trấn định như vầy? Nhìn không ra một chút gợn sóng? Có lẽ Lạc Tử Tịch còn chưa tin tưởng quan hệ của cô cùng Lăng Dịch Hằng, nhưng hẳn là trong lòng không sinh nghi mới lạ. Chính là, biểu hiện bình tĩnh thái quá của Lạc Tử Tịch làm cho Nhan Tiêu cảm thấy nàng có chút không giống con người.
"Phải không?"
Lạc Tử Tịch dùng chiêu bài tươi cười đưa lên trên mặt. Bất động thanh sắc là kế tối trọng yếu bắt lấy thời cơ, dụng kế để nhìn rõ đối phương diễn trò gì. Lấy tĩnh chế động, không phải chiêu tốt nhất sao? Do sự xuất hiện của Nhan Tiêu, nàng phải cố ý tỏ ra vô tình một ít. Quả nhiên ôn cố nhi tri tân*
*nguyên văn 溫故而知新, 可以為師矣 ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ: Ngẫm nghĩ việc xưa để hiểu việc nay, hành vi đáng làm thầy người khác.
"Phải." Nhan Tiêu khẳng định trả lời.
"Tôi đây thật vinh hạnh."
Lạc Tử Tịch như trước thong dong, giống như bên cạnh không phải người đang uy hiếp đến cuộc sống hôn nhân của nàng mà là một người xa lạ. Kỳ thật, Nhan Tiêu với Lạc Tử Tịch mà nói đúng là một người xa lạ, cũng xác thực mà nói, Nhan Tiêu còn chưa thực sự uy hiếp đến sinh hoạt của nàng.
"Thật cao hứng hôm nay được giáp mặt giới thiệu chính mình. Lão công cô, tình nhân tôi đã trở lại, tôi trước rời khỏi. Lạc Tử Tịch, chúng ta sau này còn gặp lại, nhớ kỹ nga, tôi là Nhan Tiêu."
Nhan Tiêu nói xong liền đứng lên, liếc mắt về hướng Lăng Dịch Hằng, sau đó hướng Lạc Tử Tịch cười quyến rũ. Lắc lắc vòng eo nhỏ gầy, tiêu sái như yêu tinh.
Lạc Tử Tịch khóe miệng cũng nhếch lên. Này Nhan Tiêu thật đúng là không đùa giỡn bình thường. Thời điểm Nhan Tiêu giới thiệu chính mình vẫn đều dùng "Là" chứ không phải "Tên", có thể thấy được nàng thật sự không cuồng vọng đơn giản. Có vẻ cả hai dường như thật sự sau này sẽ còn gặp lại. Lạc Tử Tịch có thể cảm giác được trò chơi của Nhan Tiêu vừa mới bắt đầu.
Khả năng về sau sẽ không yên bình. Nhan Tiêu tuyệt đối không phải hạng trình độ giảo hoạt thấp kém. Thật không biết Lăng Dịch Hằng như thế nào chọn được nhân vật đặc biệt đến cho nàng.
"Lão bà, nhìn gì thế? Đây, đồ em thích uống."
Lăng Dịch Hằng rất xa liền thấy một bóng người từ bên cạnh Lạc Tử Tịch rời đi, chính là quá xa nên hắn thấy không rõ. Lúc gần đến thì người kia cũng đã đi xa rồi.
"Không có gì, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp tới hỏi đường ta mà thôi."
Lạc Tử Tịch khẳng định Lăng Dịch Hằng là thấy Nhan Tiêu, nhưng phỏng chừng không nhận ra người kia là Nhan Tiêu.
"Nga. Lão bà, chúng ta trở về đi."
Lăng Dịch Hằng nhún vai. Ở công viên hỏi đường là chuyện thường tình, hắn cũng không hoài nghi gì.
Lạc Tử Tịch cảm thấy thật sự không rõ về Nhan Tiêu, không biết nên nói như thế nào. Lạc Tử Tịch nhíu mày, đây là biểu tình không thỏa mãn của nàng. Nhan Tiêu là gì đây? Đột nhiên xuất hiện rồi lại mất tích. Lạc Tử Tịch cũng không muốn thăm dò cái gì. Nàng nghĩ tới chuyện nhờ thám tử tư điều tra một chút, nhưng mà...
Nhưng mà, Lạc Tử Tịch vẫn không muốn làm thế. Nàng đang đợi, chờ một ngày sự thật hiện rõ, chờ chính Lăng Dịch Hằng nói cho nàng biết hết thảy đều là thật sự. Nàng không phải người thích suy đoán, nếu không phải Nhan Tiêu xuất hiện trước mặt nàng, còn biết rất nhiều chuyện của nàng, nàng cũng sẽ không hoài nghi cái gì. Dẫu sau, nếu Nhan Tiêu thật sự không liên quan cùng Lăng Dịch Hằng, nàng sao lại lo lắng đi thăm dò chuyện của hắn?
Cho nên Lạc Tử Tịch không biết kế tiếp trò chơi phát sinh cái gì.
Lạc Tử Tịch lại đi công tác, thân là quản lý, thật ra nàng bề bộn rất nhiều việc. Lạc Tử Tịch cảm thấy người bận rộn như nàng còn có thể quản gia đình thật tốt đã là chuyện không dễ dàng. Rất nhiều thời điểm Lạc Tử Tịch cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng nàng vẫn cố gắng làm việc, bất quá chỉ muốn gia đình này tốt đẹp mà thôi. Nàng không phải dạng yên tĩnh quá mức, dù vậy sự tình nào đã tin tưởng nàng cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng lại phải đi công tác, lúc này đây trong lòng Lạc Tử Tịch ẩn ẩn chút bất an. Có thể là vì sự xuất hiện của Nhan Tiêu đi. Sau khi Nhan Tiêu xuất hiện đây là lần đầu nàng đi công tác. Vốn không cần đi, nhưng do công ty bên kia đột nhiên xảy ra chút chuyện, nàng không thể không đi. Rời khỏi nhóm, cả người đều nhanh hỏng mất. Mệt, trừ bỏ mệt Lạc Tử Tịch không còn cảm giác nào. Nhưng trong lòng giống như có gì đó ràng buột, Lạc Tử Tịch lấy ra di động gọi về nhà.
"Đô... Đô..." Nhíu mày. Điện thoại vang đã lâu nhưng không ai tiếp. Cuối cùng trực tiếp nghe được "Số điện thoại quý khách liên lạc không bắt máy"
Bất an trong lòng Lạc Tử Tịch càng lúc càng lớn, hơn nữa cũng ẩn ẩn phiền toái lên. Lăng Dịch Hằng có phải đang tắm hay không, các ý niệm linh tinh trong đầu Lạc Tử Tịch hiện ra. Nàng bây giờ cố gắng tìm cớ các loại cho Lăng Dịch Hằng. Có lẽ, thật sự chỉ là có lẽ mà thôi. Lạc Tử Tịch chưa từ bỏ ý định lại tiếp gọi điện thoại trong nhà. Vang thật lâu, như trước kia âm thanh lạnh như băng. Nếu như lúc này nàng ở nhà, Lăng Dịch Hằng nhất định cũng sẽ ở nhà cùng nàng. Hiện tại đây?
Lạc Tử Tịch không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Lăng Dịch Hằng đi nơi nào? Tại sao lại không ở nhà?
Điện thoại trên tay hiện lên dãy số Lăng Dịch Hằng, nhưng Lạc Tử Tịch không có dũng khí ấn xuống, trong lòng nàng có chút sợ hãi hoặc có thể nói là rất rất sợ. Nếu thật sự như Nhan Tiêu nói, vậy lúc này Lăng Dịch Hằng không ở nhà, rất có khả năng...
Lạc Tử Tịch không dám nghĩ nữa, thân thể đã rất mỏi mệt vô lực tựa vào sô pha. Nên làm gì bây giờ? Nên hay không gọi điện thoại hỏi một chút? Nếu Lăng Dịch Hằng thật sự ở bên Nhan Tiêu, như vậy hắn sẽ lấy cớ gì để che dấu đây? Nàng sẽ tin tưởng lời hắn nói sao? Lạc Tử Tịch không rõ lòng mình, nàng quả thật không dám chạm vào vấn đề này.
Đột nhiên điện thoại chấn động, là số Nhan Tiêu. Lạc Tử Tịch nhìn dãy số kia hít một hơi thật sâu.
"Uy, xin chào!"
Lạc Tử Tịch trấn định ngữ khí chính mình, vẫn là lễ phép tiếp điện thoại.
"Uy, xin chào, Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu. Nghe nói cô đi công tác cho nên điện thoại ân cần hỏi thăm một tiếng."
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm Nhan Tiêu. Nếu Nhan Tiêu không nói nàng là tình nhân lão công, là tiểu tam, lúc này nhận được điện thoại Lạc Tử Tịch nhất định rất cảm động. Dù sao, thật sự rất mệt mỏi, có người hỏi han ân cần, trong lòng cảm thấy thật thoải mái.
"Cám ơn."
Lạc Tử Tịch ngữ khí có chút bình thản. Nàng tận lực làm cho ngữ khí mình trở nên bình thản. Có lẽ, Nhan Tiêu hiện tại muốn thị uy với nàng, Nhan Tiêu làm vậy có phải hiện tại đang ở cùng Lăng Dịch Hằng không? Hay là...
"Lạc Tử Tịch, tôi không hiểu được, vì sao cô biết tôi là tình nhân lão công cô, còn có thể trấn định như vậy? Không phải hẳn nên là diễn một tiết mục đại nháo cùng tiểu tam sao? Cô lại khác ngược, một không khóc, hai không nháo, ba không hỏi. Là cô không thương lão công mình? Hay là nói, cô không tin lời tôi?"
Lạc Tử Tịch cảm giác được tựa hồ bên kia điện thoại Nhan Tiêu có chút thất vọng. Nàng nhắm mắt lại, ngồi xuống sô pha, khóe miệng trong suốt giơ lên. Nhưng cũng không nói gì cả, cũng không treo điện thoại.
"Lạc Tử Tịch, như thế nào, đang ngủ?"
Không nghe được thanh âm Lạc Tử Tịch, nhưng có thể nghe được hô hấp của nàng, Nhan Tiêu xác định Lạc Tử Tịch còn đang nghe điện thoại. Chính là không biết có phải hay không đang ngủ, hoặc là không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của cô.
"Nếu tôi giống như những người khác, có lẽ cô sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy, đúng không? Tôi hiện tại chỉ phối hợp với cô mà thôi."
Lạc Tử Tịch tươi cười mặc dù không ai thấy, nhưng quả thật nét mặt là đang cười. Nàng không có nhiều tinh lực mà cố tình đi gây sự, đi thăm dò, nàng sẽ điều tra, nhưng sẽ không chỉ nghe một phía từ Nhan Tiêu mà đi điều tra trượng phu chính mình, đó là đối trượng phu không tôn trọng. Nàng tin tưởng, nếu Lăng Dịch Hằng không thương nàng, ở bên ngoài có người, như vậy một ngày nào đó chính hắn sẽ nói với nàng. Không phải nàng không nghĩ cách cứu vãn gia đình, nhưng hiện tại, gia đình trong mắt nàng, như trước vẫn hạnh phúc mỹ mãn. Nàng thật không muốn đi hoài nghi.
Có lẽ nàng chẳng qua là cấp cho chính mình biểu hiện giả dối mà thôi. Lạc Tử Tịch biết có một số việc là tồn tại, tuy nàng cũng lo lắng, có nhiều chuyện rõ ràng biết là xảy ra, nhưng nàng không dám chạm vào. Nếu như đâm thủng bức màn rất nhiều chuyện giống như nước sẽ mạnh mẽ chảy ra. Đến lúc đó, đê vỡ, nàng không biết phải cứu lại như thế nào.
Có đôi khi tự lừa chính mình đều chỉ vì nghĩ cho mình một chút mà thôi.
"Đúng vậy, nếu cô giống người khác, tôi sẽ chẳng có hứng thú ngoạn."
Tươi cười của Nhan Tiêu so với Lạc Tử Tịch không nhỏ.
"Cô đã nói ngoạn, tham gia vào, tôi cũng chỉ bất quá dựa theo quy tắc trò chơi mà thôi, về phần quy tắc như thế nào, hay là dựa vào ý tứ của tôi đi, không phải sao? Chúng ta đều là người trong cuộc, tiến hành thế nào, đùa bỡn ra sao chẳng qua cũng như nhau thôi."
Ý tứ Lạc Tử Tịch rất dễ hiểu, cô ngoạn, tôi cũng ngoạn, trò chơi nếu dựa theo cách thông thường mà tiến hành, chơi vậy sao vui được? Cùng nhau ngoạn lớn, người nắm trong tay cục diện trò chơi mới là người chiến thắng cuối cùng. Mặc dù thời điểm đầu tiên của trò chơi lớn này Lạc Tử Tịch đã bị đi trước một bước, tuy nhiên lộc tử thủy thủ* cũng còn chưa biết được.
* nguyên văn 勝負未分, 不知鹿死誰手thắng phụ vi phân, bất tri lộc tử thủy thủ: thắng bại chưa phân biệt, không biết hươu chết về tay ai. Còn có ý nói tranh đoạt ngôi vua, địa vị, quyền lực chưa biết về tay ai.
"Chúng ta quả thật đều là người trong cuộc."
Suy nghĩ của tác giả: Muốn hét thật lớn, cầu lưu giữ, cầu tung bông, cầu chú ý
Trúc Tử lặng lẽ trôi qua...