Mê Điệp Tình Nhân Chiến

"Lạc Tử Tịch, nếu ngươi làm ta sợ cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi."

Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch hôn mê, kêu thế nào cũng đều bất tỉnh, nàng hoàn toàn rối loạn, nhưng nàng cố gắng khống chế bản thân. Lúc này nàng rất muốn đem Lăng Dịch Hằng đánh cho bầm dập, nhưng mà dù sao bây giờ an nguy của Lạc Tử Tịch mới là quan trọng nhất. Nàng dùng hết khí lực toàn thân bế Lạc Tử Tịch lên, sau đó lao ra cửa, hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu nàng thì phải là không thể để cho Lạc Tử Tịch có việc.

Nếu Lạc Tử Tịch có chuyện gì, nàng phải làm sao bây giờ? Sống đã ba mươi năm mới tìm được một người hợp ý mình, mới tìm được một ngươi chính mình muốn dắt tay cả đời, nhưng còn chưa có nghĩ đến hạnh phúc hai người vừa mới bắt đầu, Lạc Tử Tịch liền đổ máu ngã ngay trước mặt nàng. Nhan Tiêu sợ, thật sự sợ, từ nhỏ tới lớn nàng chưa sợ cái gì, thế nhưng giờ phút này nàng rất sợ, sợ vạn nhất Lạc Tử Tịch có gì xảy ra.

Nhan Tiêu cuống quít đem Lạc Tử Tịch lên xe, cài dây an toàn để nàng ngồi cẩn thận, cố gắng nhớ lại bệnh viện gần nhất ở đây, sau đó lái xe thẳng đến bệnh viện. Nàng không còn tâm tư để ý tới Lăng Dịch Hằng, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Lạc Tử Tịch. Dọc theo đường đi giao thông không quá đông đúc nhưng cũng không phải rất thông, Nhan Tiêu hận không thể trang bị trên xe một cái còi cảnh sát. Trong lòng nàng có bao nhiêu gấp gáp ngay cả nàng cũng không biết.

"Lạc Tử Tịch, không có việc gì, ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ không để cho ngươi có việc."

Nhan Tiêu ở trên xe thì thào tự nói, nàng không biết Lạc Tử Tịch có nghe được hay không, nàng là tự an ủi mình, hoặc là nói cùng Lạc Tử Tịch. Nàng hy vọng Lạc Tử Tịch có thể nghe được lời nàng nói, như vậy Lạc Tử Tịch sẽ có dũng khí kiên trì.

Rất nhanh Nhan Tiêu tới bệnh viện, xuống xe liền ôm Lạc Tử Tịch vọt vào cửa bệnh viện, lo lắng tìm kiếm bác sĩ, ý tá. Rốt cuộc bối rối qua đi, Lạc Tử Tịch được đưa vào phòng cấp cứu. Nhan Tiêu một mình ở ngoài phòng cấp cứu đi tới đi lui, lo lắng trong lòng theo thời gian trôi qua không ngừng tăng lên.

Rốt cuộc trong lúc Nhan Tiêu lo lắng chờ đợi, Lạc Tử Tịch cuối cùng được đẩy ra, mà lời bác sĩ nói mới khiến cho tảng đá trong lòng Nhan Tiêu hạ xuống, không có gì trở ngại, đầu bị thương đã băng bó tốt, chỉ hôn mê một lúc mà thôi. Phải nhập viện quan sát một chút, muốn Nhan Tiêu đi làm thủ tục nhập viện. Đợi đến khi Lạc Tử Tịch được đẩy vào phòng bệnh Nhan Tiêu mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Canh giữ bên người Lạc Tử Tịch, nhìn Lạc Tử Tịch vẫn còn hôn mê, Nhan Tiêu nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Nàng chưa từng khẩn trương như vậy vì một người, chưa có người nào khiến nàng sợ hãi cùng bối rối như thế. Nhan Tiêu cười cười, Lạc Tử Tịch là kiếp số của nàng, khó trách ngay từ đầu liền muốn câu dẫn tâm Lạc Tử Tịch về phía mình.

Ngay từ thời điểm đầu nàng còn vì ý tưởng của mình với Lạc Tử Tịch mà cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng hiện tại ngẫm lại, quả thật đều có thể hiểu được. Lăng Dịch Hằng là khúc dạo đầu của nàng với Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch cùng với Lăng Dịch Hằng trong lúc đó ai sẽ có thể nghĩ đến, mà nàng cùng Lạc Tử Tịch lúc đó? Lại có ai sẽ nghĩ được đâu? Có lẽ, đây gọi là sai sót ngẫu nhiên đi.

Lạc Tử Tịch ngủ rất say cảm giác được có người gọi nàng, người kia tựa hồ là Lăng Dịch Hằng, nhưng cảm giác cũng không phải, dường như là Nhan Tiêu... Nhan Tiêu, trong đầu Lạc Tử Tịch dần dần hiện lên hình ảnh trước đó của Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng phát cuồng, mà Nhan Tiêu cùng nàng... Nhan Tiêu thế nào? Lo lắng cho Nhan Tiêu khiến Lạc Tử Tịch cố gắng mở ra hai mắt. Lúc nàng nhìn thấy cảnh vật xung quanh, ánh vào mi mắt nàng đầu tiên là vẻ mặt khẩn trương gấp gáp của Nhan Tiêu, còn có đôi mắt lo lắng kia.

"Nhan Tiêu..."

Nhìn thấy Nhan Tiêu không có việc Lạc Tử Tịch rốt cuộc yên tâm.

"Đây, đây, ta ở đây. Lạc Tử Tịch, ta ở đây, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nhìn thấy Lạc Tử Tịch tỉnh lại, còn gọi tên nàng, Nhan Tiêu lập tức lên tiếng, lại là hưng phấn và khẩn trương, tiến nhanh tới nắm tay Lạc Tử Tịch, cuống quít hỏi, nàng sợ Lạc Tử Tịch có chỗ nào đó không thoải mái.

"Ta không sao, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, còn có chút choáng váng, nơi này là bệnh viện sao? Ngươi có bị gì không?"

Lạc Tử Tịch yếu ớt hỏi, xem hoàn cảnh chung quanh hẳn là ở trong phòng bệnh, mà trên tay nàng còn đang truyền dịch.

Nàng vẫn nhớ lúc Lăng Dịch Hằng đem bình hoa đập vào Nhan Tiêu, còn nàng đem Nhan Tiêu đẩy ra, sau đó, từ đầu truyền đến một trận đau nhứt, còn lại cái gì cũng không nhớ rõ. Nàng không biết sau đó Nhan Tiêu thế nào, cũng không biết Lăng Dịch Hằng ra sao. Nhìn xem hiện tại, nàng nằm trên giường bệnh, Nhan Tiêu ở với nàng, không có bóng dáng Lăng Dịch Hằng.

"Không có việc gì là tốt rồi, đầu ngươi bị thương, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi. Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, lần sao không được ngốc như vậy ngăn thay ta. Nếu ngươi có chuyện gì, ta hận ngươi cả đời."

Nhan Tiêu gắt gao cầm tay Lạc Tử Tịch, nàng tình nguyện Lăng Dịch Hằng tổn thương chính mình cũng không nguyện Lạc Tử Tịch bị nửa phần thương tổn. Nhưng Lạc Tử Tịch thế nhưng ngây ngốc đem nàng đẩy ra, thay nàng cản cú đập kia.

"Ha ha, sẽ không vậy nữa, ta cảm thấy đầu của ta còn không cứng đến vậy."

Nhìn thấy Nhan Tiêu không có việc gì, Lạc Tử Tịch mới chính thức an tâm, không khỏi nổi lên vui đùa. Nàng biết Nhan Tiêu lo lắng, nàng hiện tại cảm thấy không sao, vốn không muốn đem không khí biến thành nghiêm túc như vậy.

"Ân, sẽ không có lần sao."

Nhan Tiêu thầm hạ quyết tâm, quyết không thể để Lạc Tử Tịch lại bị thương tổn. Nàng không cho phép Lạc Tử Tịch lại bị thương tổn.

"Hắn thế nào? Ngươi có hay không..."

Lạc Tử Tịch biết hiện tại không nên nhắc tới Lăng Dịch Hằng, nhưng nàng nhớ rõ Lăng Dịch Hằng lúc đó đã mất đi lý trí, không biết Nhan Tiêu làm sao giải quyết hắn. Nhan Tiêu bình yên vô sự, có phải hay không chứng tỏ Lăng Dịch Hằng có việc?

"Ta cũng không biết hắn thế nào, ngươi bị thương ta liền đem ngươi mang đi, hắn không có ngăn cản, chỉ là ngây ngẩn cả người."

Tuy rằng khó chịu khi Lạc Tử Tịch lo lắng Lăng Dịch Hằng, nhưng Nhan Tiêu vẫn thành thực trả lời. Nàng cũng rất muốn cho nam nhân kia có việc, mặc kệ hắn là ai, chỉ cần thương tổn Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu nàng sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng khi Lạc Tử Tịch còn chưa tỉnh lại nàng không muốn đi lo liệu người kia.

"Nga."

Lạc Tử Tịch lên tiếng, không có việc là tốt rồi, hy vọng chuyện này dừng ở đây, nàng thật không muốn nhìn thấy ai lại bị tổn thương.

"Có phải mệt hay không? Hay là ngủ thêm chút nữa đi, ta ở bên cạnh ngươi."

Nhan Tiêu ôn nhu nói với Lạc Tử Tịch. Nàng cảm giác được Lạc Tử Tịch có chút mệt mỏi.

"Ân."

Lạc Tử Tịch lên tiếng, nàng quả thật có chút mệt mỏi.

Lăng Dịch Hằng không nghĩ khiến Lạc Tử Tịch bị thương, mục tiêu của hắn là Nhan Tiêu, nhưng Lạc Tử Tịch lại đem Nhan Tiêu đẩy ra, Lăng Dịch Hằng cảm thấy buồn cười, cảm thấy trên thế giới này không còn chuyện nào so với chuyện này buồn cười hơn. Nhìn Nhan Tiêu khẩn trương ôm Lạc Tử Tịch chạy ra bên ngoài, hắn chỉ là đứng ngốc tại chỗ, dường như có ngàn cân treo trên chân, hắn bất động, mà khí lực cả người nháy mắt giống như bị đè bẹp xuống, cả người xụi lơ.

Phòng khách hỗn độn, nhưng căn bản so ra kém với hỗn độn trong lòng hắn. Vì sao, hắn với Lạc Tử Tịch lại đi đến bước này? Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch... Đó là truyện cười tồn tại.

Ha ha... Lăng Dịch Hằng cười khổ. Cài nhà này đã không thể coi là nhà, Lạc Tử Tịch đi rồi, hiện tại trong lòng chỉ có Nhan Tiêu. Không chỉ hắn phản bội hôn nhân bọn họ, Lạc Tử Tịch cũng phản bội.

Nguyên lai, như vậy đã kết thúc, nguyên lai, bắt đầu từ đâu?

Bây giờ Lăng Dịch Hằng không biết có cảm tưởng gì trong lòng, hắn nhớ tới máu tươi trên đầu Lạc Tử Tịch, trong lòng lo lắng, nhưng hắn cũng biết, Lạc Tử Tịch không cần hắn lo lắng, mà là Nhan Tiêu lo lắng.

Lạc Tử Tịch là một người hết lòng với tình cảm, lúc trước thời điểm cùng một chỗ với hắn nàng hết lòng phụ trách duy trì tình cảm của bọn họ. Nay, Lạc Tử Tịch muốn bảo trì đã không còn là tình cảm với hắn, mà là tình cảm với Nhan Tiêu, người mình tìm đến. Lạc Tử Tịch với Nhan Tiêu tồn tại là một truyện cười, vậy sự tồn tại của hắn làm sao lại không phải là truyện cười?

Hảo hảo một cái nhà, rốt cuộc là lỗi của ai? Lạc Tử Tịch? Nhan Tiêu? Hay là hắn? Bây giờ, ai cũng không nói rõ được. Hắn là một nam nhân, hắn không thể chịu được thê tử phản bội, cho nên nổi giận. Nhưng hắn có tư cách giận sao? Có lẽ, suy nghĩ Lạc Tử Tịch là như vậy, mọi người còn có thể giữ lại.

Nhớ tới máu trên trán Lạc Tử Tịch, hắn còn gì mà giận? Hắn tự tay tổn thương người mình yêu, cho dù người kia không còn thương mình. Hồi tưởng mọi chuyện trước kia cùng Lạc Tử Tịch, bây giờ trừ bỏ cười khổ, còn biểu tình nào có thể chống đỡ chuyện bọn họ đã vỡ tan là sự thật?

Không biết hắn cứ đứng tại chỗ như vậy bao lâu, đợi khi hắn phục hồi lại tinh thần, bên ngoài đèn đường cũng đã sáng lên. Hắn nhìn phòng ở trống không, dường như nơi nãy cũng không thuộc về hắn. Lăng Dịch Hằng vô lực kéo thân thể đi vào phòng, hung hăng ngã sấp lên giường, nhắm mắt lại, cố gắng không thèm nghĩ tới những chuyện giữa Lạc Tử Tịch và hắn nữa.

Nhưng một khi nhắm mắt âm thanh hình bóng Lạc Tử Tịch liền ngập tràn. Chết tiệc, Lăng Dịch Hằng rủa nhỏ một tiếng, sau đó cố gắng đứng lên, hắn không thể không thừa nhận, hiện tại hắn rất lo lắng cho tình trạng của Lạc Tử Tịch. Thời điểm Lạc Tử Tịch bị ôm đi đã bất tỉnh, hiện tại không biết ra sao. Lăng Dịch Hằng đứng dậy, bối rối thu thập bản thân, bắt đầu đi tới bệnh viện phụ cận. Mặc kệ hắn và Lạc Tử Tịch lúc này ra sao, hiện tại hắn lo lắng là sự thật, hắn không lừa được chính mình.

Lăng Dịch Hằng rất nhanh ở bệnh viện phụ cận tìm được tung tích Nhan Tiêu với Lạc Tử Tịch, chính là hắn ở bên ngoài phòng bệnh, không có dũng khí bước vào. Hắn muốn vào xem Lạc Tử Tịch ra sao, khi đó hắn điên rồi, khí lực cũng rất lớn, hắn biết cú đập đó nhất định bị thương không nhẹ. Lăng Dịch Hằng đứng ở cửa, bỗng dưng không muốn quấy rầy hai người bên trong kia, tuy rằng hiện tại hắn rất muốn người canh giữ bên người Lạc Tử Tịch là mình, nhưng hắn không đem cửa đẩy ra.

Lạc Tử Tịch nằm trên giường, hẳn là đang ngủ, mà Nhan Tiêu an vị bên cạnh Lạc Tử Tịch, nắm tay Lạc Tử Tịch, lo lắng nhìn Lạc Tử Tịch, ánh mắt chớp một cái cũng không chớp. Nhìn ra được Nhan Tiêu thật sự rất khẩn trương Lạc Tử Tịch. Lăng Dịch Hằng bỗng dưng cảm thấy chính mình nếu đi vào lúc này, thật sự là dư thừa.

Lăng Dịch Hằng thâm tình nhìn người nằm trên giường bệnh một cái, sau đó xoay người rời đi. Yêu, không phải giữ lấy, mà là thành toàn. Tâm Lạc Tử Tịch đã không để trên người hắn, hắn tiếp tục cưỡng cầu cũng không có tác dung, ngược lại chỉ đổi lấy Lạc Tử Tịch một lần lại một lần lạnh lùng. Có lẽ, Lạc Tử Tịch cho tới bây giờ mình cũng không có được. Hắn và Lạc Tử Tịch, có lẽ, thật sự hết duyên.

Lăng Dịch Hằng về nhà thu thập hành lý đơn giản, mang theo một ít giấy tờ, lại nhìn căn nhà một chút, thở dài bước ra khỏi cửa. Hắn không biết mình phải đi nơi nào, nhưng hắn hiểu rõ nơi này đã không còn thuộc về hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ: Lăng tiên sinh ra đi, có phải hay không nên có người mới lên đài?

[Bản raw của Jay bị lỗi rồi, có lẽ sẽ bị chậm trễ, mong mọi người thông cảm.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui