Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Cách lớp thủy tinh, nhìn thấy Nhan Tiêu trong phòng bệnh, Lạc Tử Tịch cảm giác cả người nàng đều vụn vỡ, không chỉ có khuôn mặt Nhan Tiêu bị vải trắng băng lấy, một chân còn bị treo lên, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng bị quấn lấy, người không khác gì xác ướp. Lạc Tử Tịch không dám nghĩ Nhan Tiêu lúc này bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Nàng cảm thấy cả thân thể đều đang run rẩy, nằm trên kia là người nàng vô cùng thương yêu đó sao? Mặt nạ dưỡng khí bao lấy chỉ còn lại một đôi mắt nhắm chặt, cơ bản đã không còn nhận ra đó là Nhan Tiêu...

Lạc Tử Tịch cách lớp thủy tinh mong muốn được chạm lấy Nhan Tiêu, lại cảm thấy khoảng cách thật xa xôi, nàng xoay người nói với Nhan Lạc cùng bác sĩ Trần bên cạnh:

"Để cho ta đi vào với nàng."

Không có do dự, không có rối rắm, nàng chỉ muốn vào cùng Nhan Tiêu, không nghĩ để một mình Nhan Tiêu cô đơn nằm ở đó.

Nhan Lạc nhìn Lạc Tử Tịch một cái, sau đó gật đầu với bác sĩ Trần bên cạnh, nàng biết lúc này Nhan Tiêu cần nhất chính là được Lạc Tử Tịch ở bên cạnh. Tuy rằng nói không còn nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng vẫn khiến người ta thực lo lắng. Nhan Lạc khẽ cắn môi, chuyện này nàng nhất định phải điều tra rõ.

Lạc Tử Tịch thay đổi quần áo sau đó tiến vào phòng bệnh, chân nàng nặng như ngàn cân, phải dùng thật lớn khí lực mới đi được tới bên giường Nhan Tiêu. Nhìn người trên giường Lạc Tử Tịch muốn đưa tay chạm vào, nhưng chạm cũng không dám chạm, trong lòng đau đớn vạn phần. Nàng vẫn không thể tin được, người nằm trên giường này là người mình yêu. Lạc Tử Tịch kéo cái ghế dựa một bên ngồi vào cạnh Nhan Tiêu, thật cẩn thận nắm tay nàng để trước mặt mình, nước mắt liền nhanh chảy xuống. Chính là nàng không dám lớn tiếng khóc ra, chỉ mặc nước mắt lặng yên mà rơi xuống.

Phòng bệnh yên ắng trừ bỏ tiếng vang dụng cụ hoàn toàn không có thanh âm khác, Lạc Tử Tịch cứ như vậy cảm thụ nhiệt độ cơ thể Nhan Tiêu cách băng vải truyền tới. Đột nhiên, tâm nàng đập mạnh một cái, giật mình nhìn lại người không nhúc nhích nằm trên giường, lại nhìn Nhan Lạc phía bên ngoài, một số suy nghĩ lập tức len vào trong đầu nàng. Lạc Tử Tịch chậm rãi buông tay Nhan Tiêu, đứng lên cúi người nhìn Nhan Tiêu bị bao thành xác ướp kia, mày không khỏi chau lại, trong lòng nhất thời trăm chuyển ngàn hồi.

Lạc Tử Tịch lại ngồi xuống, một lần nữa nắm lại tay Nhan Tiêu, im lặng nhìn nàng. Lạc Tử Tịch biết lúc này bên ngoài đã đến không ít người, đều cách lớp thủy tinh nhìn vào bên trong, những người đó nàng không quen, nhưng nàng biết hẳn là người Nhan gia. Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Lạc ở bên ngoài thần sắc ngưng trọng nói chuyện với mấy người đó, nàng không nghe được bên ngoài mọi người nói cái gì, đại khái là nói tới bệnh tình Nhan Tiêu, nhưng nàng từ vẻ mặt Nhan Lạc nhìn ra được nàng rất phẫn nộ. Mày Lạc Tử Tịch không khỏi nhíu chặt thêm. Lạc Tử Tịch tạm thời không nghĩ tới chuyện bên ngoài, chỉ là nhìn người trên giường bệnh, trong lòng nghĩ không ra sự tình, hiện tại mọi chuyện có chút khó bề phân biệt.

Ngoài phòng bệnh, Nhan Lạc ngưng trọng nhìn người phía sau, thân thích Nhan gia, cha con Lâm Hàn Phú, Lâm Kiệt Dịch, còn có Nhan Thông đường ca của nàng, một số cán bộ cao cấp của công ty, còn có Triệu đội trưởng đại đội hình cảnh. Phụ thân Lâm Hàn Phú là huynh đệ khác họ của Nhan gia gia, Lâm gia luôn luôn làm việc trong Nhan gia. Nhan Thông là cháu đường đệ Nhan gia gia, phụ tử Lâm Hàn Phú cùng Nhan Thông hiện tại đều là cán bộ cao cấp Nhan thị, xem như trong tay cầm quyền cao. Mà Triệu đội tưởng có quan hệ thực sâu xa với Nhan gia, là trưởng bối nhìn Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc lớn lên. Hiện tại ở công ty Lâm gia phụ tử cầm quyền càng ngày càng trọng, nhưng vẫn luôn bị Nhan Tiêu đè ép, trong lòng Nhan Lạc hiểu được hai phụ tử lúc này đến đây chính là mèo khóc chuột. Thế nhưng hiện tại không có chứng cớ nên cái gì nàng cũng làm không được, dù vậy vẫn không thể che dấu nổi phẫn nộ trong lòng.

"Lạc Lạc, Tiêu Tiêu thế nào?"

Người hỏi là Triệu đội trưởng, hắn nhìn ra cảm xúc Nhan Lạc dường như không ổn định, tựa hồ đối với Lâm gia phụ tử bên cạnh như hổ rình mồi. Thế nhưng thời điểm hiện tại khiến Nhan Lạc phát nộ.

"Tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn, tạm thời không có nguy hiểm, chỉ là còn hôn mê bất tỉnh. Triệu thúc thúc..."

Nhan Lạc cắn răng nói, nàng nói lời này cho Triệu đội trưởng nghe cũng là nói cho Lâm gia phụ tử cùng Nhan Thông nghe. Lời phía sau Nhan Lạc vốn là muốn Triệu đội trưởng giúp nàng chuyện của Nhan Tiêu, nhưng lời đến bên miệng lại cường ngạnh nuốt trở vào. Hiện tại không thể nói việc này, nàng là nhị tiểu thư Nhan gia không để ý tới thế sự...

"Không có việc gì là tốt rồi, Tiêu Tiêu sẽ tỉnh lại thôi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chăm sóc tốt chính mình, thúc thúc với thẩm thẩm tuổi đã lớn, ba mẹ ngươi lại không ở đây, người phải xem tình hình mà ổn định, có biết không? Cần cái gì thì tìm Triệu thúc thúc, Triệu thúc thúc nhìn các ngươi lớn lên, Tiêu Tiêu bây giờ như vậy thúc thúc cũng rất lo lắng."

Triệu đội trưởng nghiêm túc nói.

Nhan Lạc gật đầu, sau đó đem tất cả nước mắt cùng phẫn nộ nhìn trở về, đối với phụ tử Lâm gia cùng Nhan Thông, còn có người của công ty nói:

"Lâm thúc thúc, Kiệt Dịch ca, đường ca, tỷ tỷ hiện tại thành như vậy, chuyện công ty nhờ các vị ra sức, nhờ các ngươi tạm thời giúp tỷ tỷ quản lý công ty, Nhan gia chúng ta không thể chỉ vì tỷ tỷ xảy ra chuyện mà gục ngã, Nhan Lạc ở nơi này kính nhờ thúc thúc cùng các ca ca, hy vọng Lâm thúc thúc nói cùng các thúc thúc khác trong công ty, để bọn họ cùng nhau quản lý tốt công ty, bảo đảm công ty trước sau như một cho tới khi tỷ tỷ tỉnh lại."

Nhan Lạc khẩn thiết nói, sau đó nước mắt liền chảy xuống.

Nhan Thông tiến lên đỡ lấy Nhan Lạc, nói:

"Lạc Lạc ngươi yên tâm đi, có đường ca ở đây, nhất định sẽ quản lý thật tốt công ty cho tới khi Tiêu tỷ tỉnh lại."

"Nhị tiểu thư không cần phải vậy, chúng ta nhất định cố gắng làm việc, nhị tiểu thư xin yên tâm, đại tiểu thư sẽ không có việc gì."

Lâm Hàn Phú cũng cam đoan.

Nhan Lạc gật gật đầu nói:

"Tỷ tỷ bây giờ không sao, có Tịch tỷ tỷ ở bên trong chăm sóc, chuyện công ty mới quan trọng nhất, Lâm thúc thúc, các ngươi về công ty trước đi, nếu tỷ tỷ tỉnh lại, ta sẽ thông báo các ngươi."

"Này... Được rồi, nhị tiểu thư, ngươi bảo trọng, có gì phải gọi điện thoại cho chúng ta, chúng ta về công ty trước."

Lâm Hàn Phú cũng không nói gì thêm, liền dắt theo con mình cùng người công ty rời đi.

Nhan Thông vốn định ở lại cùng Nhan Lạc, nhưng Nhan Lạc vẫn để cho hắn trở về công ty, bây giờ Nhan Tiêu ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cần tới hắn chăm sóc, vậy nên liền theo Lâm gia phụ tử về công ty. Mỗi bước đi đều cẩn thận, nhìn bộ dáng lo lắng thương tâm của Nhan Lạc, trong lòng thật không chịu được.

"Lạc Lạc, vất vả cho ngươi."

Triệu đội trưởng chờ những người kia rời đi, vỗ vỗ bả vai Nhan Lạc. Biểu hiện vừa rồi của Nhan Lạc hắn đều xem trong mắt, Nhan Tiêu biến thành như vậy lo lắng nhất hẳn là Nhan Lạc. Hắn nhìn Nhan gia hai tỷ muội từ nhỏ lớn lên, tình cảm hai tỷ muội kia vẫn thật rất tốt. Nhan Tiêu thực bảo hộ Nhan Lạc, cho dù chính mình gánh vác toàn bộ sự nghiệp Nhan gia, cũng không để cho Nhan Lạc vất vả nữa phần. Nay... Nay, sợ là Nhan Lạc cũng không thể tiêu dao sinh hoạt.

"Triệu thúc thúc, Lạc Lạc có việc xin thúc thúc hỗ trợ."

Nhan Lạc đem nước mắt vừa rồi lau đi, lộ ra ánh mắt phẫn nộ. Lúc này nàng không thể đả thảo kinh xà, cho nên nàng muốn tất cả mọi người đều cảm thấy nàng vẫn là Nhan gia nhị tiểu thư không màng thế sự. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho ngươi hãm hại tỷ tỷ lơi lỏng cảnh giác, lộ ra đuôi cáo.

"Thúc thúc nhìn các ngươi lớn lên, có việc gì cứ nói thẳng đi."

Triệu đội trưởng nhìn hai người bên trong phòng bệnh, nói. Nhan Lạc không kêu hắn trở về, hắn biết Nhan Lạc có chuyện muốn nói với một mình hắn, hơn nữa hẳn là chuyện về Nhan Tiêu. Vừa rồi oán giận Nhan Lạc đối với Lâm gia phụ tử hắn đã nhìn ra, nhưng Nhan Lạc lập tức thay đổi thái độ khiến cho hắn thực hoài nghi. Cho nên hắn chờ, chờ Nhan Lạc nói với hắn.

"Người đem tỷ tỷ cứu trở về nói với ta, tỷ tỷ là vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn mới chịu thương, nhưng tỷ tỷ lái xe luôn luôn cẩn thận, hơn nữa, tỷ tỷ không có việc gì tại sao lại đến địa phương hẻo lánh như vậy? Địa phương kia căn bản là xe chạy không nhiều, tỷ tỷ sao có thể vì né tránh không kịp mà đụng phải vòng chắn khiến cho lật xe? Triệu thúc thúc, ta hoài nghi có người cố tình an bày vụ tai nạn này. Thúc thúc, ta hy vọng ngài có thể dùng chức vụ giúp ta điều tra chiếc xe kia của tỷ tỷ, ta nghi ngờ xe tỷ tỷ bị người động tay động chân."

Nhan Lạc nói xong, vẻ mặt phá lệ ngưng trọng.

Lúc nàng nghe thủ hạ của nàng nói, nàng vẫn còn hoài nghi, Nhan Tiêu từ công ty rời đi, vì sao lại tới nơi xa xôi đó? Hết thảy tất cả rất không hợp lẽ thường. Cho nên Nhan Lạc kết luận trong đó nhất định có kỳ quái. Nàng không tiện ra mặt thăm dò này nọ, cho nên chỉ có thể nhờ cậy Triệu đội trưởng, nàng tin tưởng Triệu đội trưởng, lúc này ba ba mụ mụ nàng không ở đây, bất quá phỏng chừng cũng nhanh quay lại, công ty có thể đợi cho ba ba nàng về thu thập, nhưng chuyện tai nạn của Nhan Tiêu phải lập tức điều tra cho rõ.

"Có người ngươi hoài nghi?"

Triệu đội trưởng vẻ mặt cũng ngưng trọng, quả nhiên là có chuyện, khó trách Nhan Lạc muốn lưu lại một mình hắn. Nhan Lạc phân tích được vậy không phải không có lý, hắn quả thật phải đi thăm dò một chút, Nhan Tiêu làm người thế nào hắn vẫn rõ ràng, quả thật Nhan Tiêu luôn luôn cẩn thận không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy, ở chỗ này lại xảy ra tai nạn xe cộ.

"Có, nhưng ta không có chứng cớ. Triệu thúc thúc, tạm thời hiện tại chuyện gì ta cũng làm không được, chuyện này liền nhờ tới ngươi, ngươi âm thầm điều tra là được rồi, trăm ngàn lần không thể đả thảo kinh xà."

Nhan Lạc nhìn Triệu đội trưởng, thận trọng nhắc nhở.

Triệu đội trưởng gật gật đầu, hắn biết phải làm như thế nào, tuy hắn không làm việc ở Nhan thị, nhưng Nhan thị là xí nghiệp lớn, hắn dù sao cũng cùng Nhan gia có một số quan hệ đặc thù, cho nên một ít chuyện trong Nhan thị hắn cũng rõ ràng. Nhan gia đến thế hệ này cũng chỉ có hai nữ hài tử, tuy rằng Nhan Tiêu rất tài giỏi, đem Nhan thị phát triển rất khấ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, cuối cùng cũng sẽ có người thương nhớ, huống chi gia nghiệp Nhan gia lớn như vậy.

Triệu đội trưởng không khỏi dùng cặp mắt khác xưa nhìn Nhan Lạc, ở trong mắt người khác, Nhan gia nhị tiểu là ở tiểu thư nhà giàu chỉ biết núp dưới cánh chim của Nhan gia đại tiểu thư, không đúng chút nào. Thế nhưng trải qua phân tích vừa rồi của Nhan Lạc, Triệu đội trưởng biết, thật ra Nhan Lạc không phải như người ngoài đã thấy, tâm cơ Nhan Lạc cũng không kém Nhan Tiêu.

"Lạc Lạc, người cũng phải cẩn thận, ta nghĩ nếu đúng như lời ngươi nói, có khả năng ngươi cũng bị nguy hiểm, cần ta phái người đến bảo vệ ngươi hay không?"

Triệu đội trưởng lo lắng nhìn về phía Nhan Lạc.

Nhan Lạc đưa ra một cái tươi cười, nói:

"Không cần, Triệu thúc thúc, Lạc Lạc có thể tự chăm sóc mình, hơn nữa ở trong mắt người khác ta là một nhị tiểu thư vô dụng, không có gì đâu. Triệu thúc thúc yên tâm đi, nếu Triệu thúc thúc phái người đến bảo vệ ta sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ."

Triệu đội trưởng lại vỗ vỗ bả vai Nhan Lạc, sau đó nhìn vào phòng bệnh Nhan Tiêu, trong lòng bất giác có chút an ủi, hai nữ tử này, thật ra không phải người nào cũng có thể khi dễ, hắn tin tưởng năng lực các nàng.

Suy nghĩ của tác giả: Canh một chấm dứt. Tiểu Lạc tử có tính là phẫn trư ăn lão hổ không? Lạc Tử Tịch phát hiện ra cái gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui