Mê Điệt

Lâm Tịnh Minh sống lại một lần nữa, bản thân cô tin tưởng mình nhất định không xui xẻo như vậy.

"Lận Lâm, tuần sau làm xong phẫu thuật, anh Hoa cho em nghỉ, chúng ta đi đâu chơi nha?" Tịnh Minh ngồi trên giường, híp mắt cười, nói.

Lận Lâm ngồi trước mặt cô kiên nhẫn khuấy đều cốc cacao nóng: "Em muốn đi đâu?"

"Chúng ta đi Nghi Sơn đi." Cô tuyên bố.

"Nghi Sơn?" Anh cười cười "Không phải em muốn đi xem đoàn xiếc Thái Lan mới tới chứ?"

Tịnh Minh bé nhỏ bị anh làm nghẹn họng một lát, "Khụ khụ, sao anh không đoán là em đi xem phong cảnh núi rừng tươi đẹp tự nhiên của Nghi Sơn chứ?"

"Em thích vậy sao?" Anh vỗ đầu cô: "Chỉ cần mắt em phục hồi tốt, cái gì cũng được, giờ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa."

"Tập trung nghĩ về anh à?" Cô hừ hừ, "Anh có gì tốt mà nghĩ chứ!"

"Tập trung nghĩ về vẻ đẹp trai của anh."

"Em đá, em đạp! Anh đẹp trai?" Cô kêu lên "Thư Yển đẹp trai hơn anh bao nhiêu, người ta còn đi tới đài truyền hình thi làm biên tập viên, anh đẹp trai cái gì? Anh rất yếu thì đúng hơn, ai thích anh đúng là xui xẻo."

Sắc mặt anh hơi biến đổi, Tịnh Minh không nhìn thấy, "Lận Lâm?"

"Có mặt." Anh cười ngay tắp lự, "Tịnh Minh."

"Ừ?" Cô nằm trên giường chậm chạp lên kế hoạch ăn chơi sau khi mắt khỏi, thấy anh không nói gì thì ngừng lại, cuối cùng Lận Lâm vẫn phải cười, cũng không nói gì: "Không có gì."

Hai tuần sau.

Tịnh Minh phẫu thuật rất thành công, nghe nói thị lực ở mắt phải cũng không bị tổn hại quá nhiều, cô rất vui vẻ, chuẩn bị sau này về nhà nói mẹ, cô ở thành phố Z rất dũng cảm, vô cùng xui xẻo nhưng cũng vô cùng may mắn.

Bên cạnh đó, cô tính mượn cơ hội này đưa Lận Lâm gặp mẹ một chút, gần như là ra mắt phụ huynh. Lận Lâm học xong là có thể đỗ tiến sĩ, bề ngoài đẹp trai lại có khí chất, nhìn thế nào cũng là người đáng hẹn hò, so với bạn trai năm cấp 2 của cô thì rực rỡ hơn nhiều, dù thế nào cô cũng sẽ tìm một dịp để đưa anh về nhà khoe. Còn virus quái lạ gì trong người anh thì cô không quan tâm lắm, sống chung lâu ngày, cô cảm thấy Lận Lâm so với người khác chẳng có gì khác, mặc dù anh nói rất nhiều "chuyện cũ" bắt cô nghe, nhưng cô lại không được chính mắt thấy, muốn để tâm cũng không thể để tâm nổi.

"Từ từ mở mắt ra, chậm thôi... từ từ..." Bác sĩ kiên nhẫn hướng dẫn.

Cô không chậm dù chỉ là một chút mở to mắt ra, khiến bác sĩ sợ hết hồn, ông chưa từng thấy bệnh nhân nào tự nghĩ là mắt mình tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. May là cô vẫn nhìn thấy.

Lâm Tịnh Minh xác định mình có thể nhìn được, dù tầm mắt vẫn còn mơ hồ, cô hơi thất vọng, nhưng trên thực tế, điều cô quan tâm không phải là mắt. Ngẩng đầu nhìn bốn phía một lần, cô hơi ngẩn ngơ, quay lại hỏi bác sĩ: "Bạn trai cháu đâu rồi?"

Bác sĩ lắc đầu một cái: "Hôm nay anh ấy không tới."

"Không tới?" Cô vô cùng kinh ngạc, Lận Lâm luôn xứng đáng là người bạn trai tao nhã lịch sự, hôm nay cô tháo băng mắt, không nghe thấy giọng anh đã cảm thấy vô cùng kì lạ, tưởng rằng anh đứng im lặng bên cạnh, không lên tiếng, vậy mà anh không tới? "Sao có thể chứ! Tự cháu đi tìm." Cô từ ghế nhảy xuống, định chạy ngay ra ngoài.

"Tịnh Minh." Người hôm nay tới cô xem tháo băng vải là Hoa Tín, anh đưa tay ngăn cô lại "Chờ chút đã, đừng kích động, hôm nay tôi cũng không nhìn thấy anh ấy, cô gọi điện thoại hỏi anh ấy thử xem, đừng nóng ruột."

Tịnh Minh dừng chân, trong phòng bất ngờ vang lên tiếng chim hót, là chuông điện thoại của Lận Lâm. Ngạc nhiên nhìn đông rồi lại nhìn tây, Tịnh Minh thấy điện thoại của Lận Lâm đặt ngay bên cạnh gối của mình, chạy tới nghe: "Alo?" Song trong lòng lại tự hỏi tại sao điện thoại của Lận Lâm lại ở đây? Chẳng lẽ hôm nay anh đã tới?

Điện thoại vang lên giọng một người xa lạ, là giọng nam có vẻ nơm nớp lo sợ: "Lâm Lâm?"

Cô ngạc nhiên, tức giận trong lòng, "Cái gì mà Lâm Lâm? Chú là ai? Tìm anh ấy làm gì?"

Người trong điện thoại cũng ngẩn ngơ: "Cháu là?"

Cô thét lên đáp lại: "Tôi mới phải là người hỏi chú là ai, Lận Lâm đâu rồi? Anh ấy ở đâu rồi?"

"Nó nói với chú hôm nay nó ở bệnh viện..."

"Tôi chưa gặp anh ấy ở bệnh viện, chú là ai? Tìm anh ấy có chuyện gì?" Cô nghi ngờ. Lúc này mà lộn xộn cái gì?

Đầu dây bên kia im lặng lúc lâu, mới lúng túng trả lời: "Lâm Lâm bảo chú hôm nay tới đưa tiền..."

"Đưa tiền? Tiền gì?" Tịnh Minh càng lúc càng cảm thấy khó hiểu "Anh ấy muốn chú tới đưa tiền?"

"Chú là bố của Lận Lâm." Cuối cùng đầu dây bên kia cũng nói ra, "Lâm Lâm bảo chú hôm nay tới đóng viện phí."

Cô ngạc nhiên, sau đó ngây như phỗng: "Bố anh ấy, không phải đã mất rồi sao?"

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, dường như có âm thanh gì đó, song cuối cùng người kia cũng không nói gì thêm, cúp máy.

Tịnh Minh ngẩng đầu nhìn Hoa Tín, Hoa Tín hơi lúng túng đưa mắt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy lời không nên nghe quả thực không tốt. Cô lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ phụ trách mình, ông ấy cau mày. Cuối cùng cô hỏi "Lận Lâm đang giở trò gì vậy?"

Không ai có thể trả lời cô.

Cô đứng dậy một lần nữa, lần này Hoa Tín không cản cô nữa, cô chạy băng băng thẳng xuống dưới lầu, ngồi trước bàn thu phí. Cô không tin không đợi được người tới đóng tiền viện phí kia, thực ra tiền này Hoa Tín đã nộp hộ cô rồi, chẳng qua là chưa kịp nói với Lận Lâm, ai bảo hôm nay anh không tới.

Chờ một hồi tới tận 3h35, một người đi tới gần.

Cô "Ồ" một tiếng rồi đứng lên, đi qua ngăn người kia lại. Cô nhận ra người này, là người đàn ông trung niên mà Lận Lâm bảo là bạn của bố mẹ anh, "Chờ chút." Cô chắn trước mặt Lâm Nhạc Lư: "Vừa rồi là chú gọi điện tới sao?"

Lâm Nhạc Lư bị cô dọa tới hết hồn, sửng sốt nhìn cô, nhất thời không biết nói gì cho phải, lại sững sờ đứng đó.

"Lận Lâm có quan hệ thế nào với chú..." Cô bất ngờ nhớ lại, lần đầu tiên cô tới nhà Lận Lâm, có người gõ cửa, anh từng nói chú ấy đi nhầm nhà, người đó... chẳng phải là người trước mặt sao? Thở vào một luồng khí lạnh, cô càm thấy có một luồng khí lạnh lẽo xông thẳng từ sống lưng lên... rốt cuộc Lận Lâm còn giấu cô bao nhiêu chuyện? Tại sao phải lừa cô rằng anh không quen người trước mắt, "Chú là ai?"

Lâm Nhạc Lư nhìn cô gái có ánh mắt rối bời trước mặt, trong lòng thoáng nhẹ đi đôi chút, loáng thoáng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ xinh đẹp lấp lánh của rất nhiều năm về trước, đôi mắt lúc ông nói muốn chia tay, giống như đang sợ mất đi, nhưng không biết tình cảm sâu đậm như vậy, cuối cùng chỉ để lại oán hận ngày càng sâu sắc. Không thấy bóng Lận Lâm, có lẽ cả thế giới này ngoài bản thân anh ra thì không ai biết "Chú là bố của Lận Lâm." Ông thản nhiên nói rõ với Tịnh Minh.

"... Bố?" Cô ngỡ ngàng "Chú có ý gì?"

Lâm Nhạc Lư kéo cô ngồi xuống ghế chờ bên cạnh, "Lận Lâm là do chú và mẹ nó sinh ra." Ông đặt hai tay lên đầu gối, mắt cụp xuống nhìn sàn nhà, "Lúc chú ở chung với mẹ Lận Lâm, bà ấy đã gả cho bố của Lận Lâm, nhưng bà ấy không vui vẻ. Bố của Lận Lâm rất có tiền, không có điểm chung với bà ấy, chúng ta làm việc cùng lúc đó đều biết..." Ông chậm rãi thở dài, "Chú làm việc cùng bà ấy ở viện bảo tàng thành phố. Sau này, chúng ta rất hạnh phúc. Sau đó sinh ra Lận Lâm."

Ngoại tình... Cô im lặng, anh là con riêng, chuyện này muốn giấu cô, cô có thể hiểu, chỉ là một người đàn ông 40 tuổi sao lại ngoại tình với một cô gái mới cưới? Ông nhắc tới chắc cũng không vui, cô có dự cảm chẳng lành, cảm giác không tốt chút nào, không, không phải là là không tốt, mà là không lành.

"Chú bị viêm gan, mẹ Lận Lâm không bị lây, bố Lận Lâm cũng bình thường, nhưng Lận Lâm lại bị nhiễm." Lâm Nhạc Lư chán nản, giọng thấp tới hầu như không nghe ra chút cảm xúc, bầu không khí khá bi thương. "Chính vì vậy mà chuyện chú với mẹ nó bị bố nó biết. Chú nói bố nó không thương vợ, yêu cầu người ta ly hôn, kết quả bị đánh một trận..." Nhắc tới chuyện đó, ông còn cười một tiếng, cô có thể hiểu sự đau lòng đó. "Sau đó, chú nói chuyện với bố nó mấy lần, người ta đồng ý đối đãi với Lận Lâm như con trai ruột, chú nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, cuối cùng quyết định chia tay với mẹ nó, làm như vậy có lẽ sẽ tốt hơn với Lận Lâm. Mẹ nó nói không hận chú, nhưng mấy năm sau, cô ấy lại hận chú hơn bất cứ ai khác, vì Lận Lâm mà cô ấy luôn lúng túng khi tiếp xúc với người khác, sống chung với bố của Lận Lâm cũng không thoải mái."

"Sau đó?"

"Sau đó, chuyện chú biết khi đó đương nhiên không nhiều... chú cho rằng chuyện đó cứ như vậy mà kết thúc, chú cưới một cô gái rất yêu mình." Giọng Lâm Nhạc Lư vô cùng thấp. "Giống như chú tin rằng kể cả bọn chú có tách ra, mẹ nó cũng vĩnh viễn yêu chú, chú tin rằng người vợ chú cưới về sẽ mãi yêu chú, cho dù chú bị viêm gan cô ấy cũng sẽ không quan tâm, có cái gì không được chứ?" Ông nhẹ giọng nói, "Trên thế giới, người bị viêm gan có đến mấy triệu người."

"Sau đó vợ chú mang thai." Ông nhẹ giọng nói "Cô ấy yêu chú, muốn có con, nhưng ngay từ đầu chú đã không đồng ý có con, cũng vì thế mà cô ấy thường xuyên tìm đồng nghiệp công ty đi uống rượu giải sầu, sau mấy lần như thế, cô ấy nói với chú, cô ấy mang thai, bản thân cô ấy vô cùng hối hận."

Tịnh Minh nghe xong vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thương hại người đàn ông này "Chú không sao chứ." Ông nói tiếp "Từ sau khi chú kết hôn, rất ít khi nghe được tin tức nhà Lận Lâm, mẹ Lận Lâm qua đời chú không thể đi viếng, bố của Lận Lâm mất ngay sau đó, chú mới biết vi khuẩn trên người nó không giống virus viêm gan B, chú đi tìm nó, nó không chịu nhận chú."

"Anh ấy không nhận chú?" Tịnh Minh kỳ lạ nhìn ông, "Tại sao anh ấy không chịu nhận chú?"

Theo ấn tượng của cô, Lận Lâm vốn là đứa trẻ ngoan, hoàn toàn không có lý do nào khiến anh ầm ĩ khó chịu với bố ruột của mình, mặc dù người ba ruột này của anh chẳng ra sao, nhưng cũng không phải người xấu xa gì.

Lâm Nhạc Lư nhìn Tịnh Minh một cách khác thường, giống như câu hỏi của cô rất kỳ lạ vậy, hồi lâu cô nói:

"Chú cũng không cố tình vứt bỏ anh ấy." Cô càng nói giọng càng nhỏ, Lận Lâm suy nghĩ điều gì, bình thường cô cũng chẳng biết, nhưng mọi suy nghĩ của cô, Lận Lâm đều nắm rõ.

Lâm Nhạc Lư đột nhiên cảm thấy cô nữ sinh này rất đáng yêu, hơi buồn cười: "Cháu biết."

Lỗ tai Tịnh Minh dựng lên ngay lập tức "Biết gì ạ?" Cô thầm mắng trong lòng, chờ cô xuất viện sẽ dạy dỗ tên Lận Lâm vô lương tâm vô liêm sỉ kia thật tốt.

"Nó nói với chú, nó phải đi thành phố S làm thực nghiệm cho luận văn tốt nghiệp, mấy ngày nữa sẽ dọn khỏi thành phố Z." Lâm Nhạc Lư nói, "Nó không nói với cháu, cũng chính vì sau này nó không trở lại nữa."

Cô trừng mắt, chớp chớp mấy cái, "Chú nói gì?"

"Lâm Lâm đi thành phố S, nó có thể sẽ phải chia tay với cháu, sẽ không trở lại." Lâm Nhạc Lư áy náy nhìn cô, ông có thể tưởng tượng sự mất mát của cô. "Vốn nó nói với chú hôm nay nó ở bệnh viện, chỉ là, nếu nó không ở đây cả ngày hôm nay, thì có nghĩa là nó đã đi rồi."

"Không thể nào?" Cô cân nhắc kĩ, sau đó bật cười "Tại sao anh ấy phải đi thành phố S làm thực nghiệm? Không phải anh ấy khăng khăng nói làm ở thành phố Z cũng rất tốt sao?"

"Nó bảo đại học S là trường lớn, nhiều hạng mục nghiên cứu." Lâm Nhạc Lư nhìn cô một cách lạ lùng. "Cháu không biết sao? Lí do nó muốn đi thành phố S làm luận văn tốt nghiệp, cũng là vì thầy hướng dẫn của nó ở trường bên đó."

Cô im lặng ít nhất là mấy chục giây, rồi mới hỏi: "Cái gì cơ ạ?"

"Nó không nói cho cháu biết trường nó được cử đi học là trường lớn nhất thành phố S hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui