Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, Phúc đưa Tâm về nhà, Hương với Kitty đã chờ sẵn ở cửa. Thấy Tâm được Phúc dìu vào trong, Kitty chạy òa ra khóc nức nở:
- Mom mom, mom có đau lắm không?
Tâm cười cười, xoa xoa đầu ôm con gái vào lòng:
- Không, mom không đau mà, sao Kitty lại khóc? Ngoan đi đừng khóc lát mom đưa con đi mua bánh nha.
Hương cũng đi lại đỡ lấy cô:
- Cái con này nếu không có Kitty tao đã đến băm cái bà kia ra rồi.
Tâm cười, cô quay sang Phúc, nói:
- Khi nãy hết bao nhiêu, em trả lại cho anh?
Phúc không đồng ý:
- Có bao nhiêu đâu, em đừng rõ ràng như vậy.
- Không được, anh giúp em kêu người đem xe em đi sửa còn đưa em đi bệnh viện, em không thể nhờ chùa anh hoài như vậy được?
Phúc giả vờ giận:
- Nếu không phải em mà là một người lạ bị thế anh cũng giúp họ một tay, em khách sáo như vậy anh thấy buồn đó Tâm.
Hương đang ôm tay Tâm, cô cũng thêm vào:
- Ừ Phúc nói đúng đó, mày để Phúc lo đi, có chút chuyện mà, tình cảm quan trọng hơn vật chất mà.
Tâm lườm nguýt Hương một cái, cô đành gật đầu:
- Vậy... vậy em cảm ơn, hay mai mốt em nấu bữa cơm, anh đến chơi nhé.
Phúc gật đầu, anh dìu Tâm vào trong, sau đó cũng không nán lại:
- Ừ anh sẽ gọi cho em đòi bữa ăn sau, giờ anh về, hôm nay anh có cuộc họp với ông chủ. Hương, lo cho Tâm giúp Phúc nhé.
Hương ra dấu OK, sau khi Phúc đi rồi, liền dìu Tâm vào trong nhà.
- Kitty chuẩn bị xong chưa, mẹ Hương đưa con đi học nhá.
Kitty gật đầu, chạy nhanh lên lầu lấy balo nhỏ. Tâm nhìn theo con gái, trong mắt tràn vẻ yêu thương săn sóc. Lại nhớ đến Phúc, cô nghiêm giọng, hỏi Hương.
- Ê con kia, là mày gọi Phúc đến đúng không?
Hương cười hì hì:
- Ừ tao gọi đó, tao còn gọi cho Khanh nữa, nó có đến không?
Tâm lắc đầu:
- Mày gọi cho nó làm gì?
Hương cầm ly sữa đặt lên bàn:
- Tức là mày không muốn Khanh đến, chỉ muốn Phúc thôi phải không?
- Ăn nói lung tung, tao không muốn ai đến hết, làm tao mang nợ không thấy gì là tốt hết. Sau này mày đừng làm thế nữa, tao không thích đâu.
Thấy Tâm không vui thật sự, Hương buồn rầu:
- Ừ sau này tao không làm vậy nữa.
Tâm cầm ly sữa lên, cô nhìn Hương, thấy bạn thân mình không vui, cô cũng không nỡ trách.
- Hương này, không phải tao giận gì mày đâu mà tao hiện giờ hình như không muốn yêu đương gì nữa thì phải. Tao không thích Phúc, càng không muốn gặp mặt Khanh. Mày đưa hai đứa đó đến trước mặt tao tao thấy không vui gì hết. Thật đó, tao chỉ muốn bình yên sống với con gái tao thôi.
Hương xích lại gần Tâm, cô ôm lấy tay Tâm nũng nịu:
- Ừ ừ tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi, nhìn mày thui thủi một mình với Kitty, tao thấy thương quá. Cái này tao không đứng về phe hai thằng kia nhưng tao muốn mày được hạnh phúc. Bây giờ mày hy sinh cho Kitty nhiều như thế nhưng mà sau này con mày lớn lên, mày lại có một mình mà tao cũng không thể luôn an ủi mày hoài. Haizz nghĩ đến tao thấy xót xa quá..
Tâm cười nhạt, cô nói với giọng buồn buồn:
- Mỗi người có số hết mà mày, nếu số tao vẫn sẽ có chồng thì tao cũng không cản số. Nhưng mọi chuyện phải tự nhiên thôi, hơn nữa bây giờ Kitty còn bé, tao nên quan tâm con tao nhiều hơn nữa.
Hương gật đầu, cũng lúc ấy Kitty chạy xuống, con bé nhìn mẹ và Hương ôm nhau, môi nhỏ chúm chím cười duyên.
- Mắc cỡ, mom với mẹ Hương ôm nhau kìa.
Hương với Tâm cùng bật cười, không tâm sự nữa, Hương đứng dậy đưa con gái Kitty đi học, cô cũng dặn dò Tâm.
- Tao đi đây, trưa sẽ tranh thủ chạy về mua cháo cho mày, mày ở nhà nghỉ đi, tao xin dì Thoa rồi, dì ấy nói khi nào chân máy lành hẳn đi làm, không cần lo.
Tâm gật đầu, cô đứng dậy tiễn hai dì cháu ra cửa. Đợi đến khi Kitry đi rồi, cô mới mệt mỏi ngồi xuống, vết thương trên chân vẫn còn máu đọng lại, đau nhức không thôi. Cô nâng chân lên ghế, ngã người ra ghế sô pha.
Bất chợt cô nghĩ đến lời Hương nói, Hương cũng gọi cho Khanh mà Khanh không đến... Trong lòng cô lại có chút thất vọng, Khanh như thế là thật sự dứt tình với cô rồi...
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Tâm ngồi dậy với tay lên đầu lấy điện thoại, cô nhỏ giọng:
- Xin chào, ai vậy?
- Là anh đây, Phúc đây.
- À anh sao biết số điện thoại này?
- Anh có lưu từ lâu rồi mà, em đã đỡ hơn chưa, có muốn ngủ không?
Tâm gật đầu, cô nói:
- Cũng không nặng lắm, em cũng định ngủ một chút, Kitty vừa đi học.
- Ừ nghỉ cho khỏe, anh đi làm, chiều về sẽ ghé thăm em sau, được không?
Tâm vội xua tay:
- Không cần đâu, em có Hương lo rồi, anh cứ làm việc của anh đi, đừng quam tâm em nhiều như vậy.
Phúc im lặng một chút, anh lại thở dài, nói vài câu khó hiểu:
- Ừ anh lại cố gắng vậy, thôi được thì rồi, em nghỉ đi, nhớ mời anh ăn cơm đó.
Tâm gật đầu, cô "dạ" một tiếng nhỏ sau đó cúp máy.
Nói về Phúc, dù là trước hay sau gì thì tình cảm cũng không quá mãnh liệt. Tâm đến bây giờ chỉ là cảm kích chứ không hồi hộp mỗi khi gặp được anh. Cô thật sự không biết nên làm gì với anh, yêu anh như lời con Hương nói sao?
Thôi gác lại sau đã.
Tâm ở nhà nghỉ ngơi được một tuần, vết thương tương đối lành hẳn, cô quyết định ngày hôm sau sẽ đi làm lại, chứ cứ nghỉ mãi thì lấy gì mà ăn với nuôi con.
Chiều hôm nay cô cũng mời Phúc đến nhà ăn tối, cái gì chứ khi cô đã hứa thì sẽ thực hiện cho bằng được. Buổi trưa đi chợ mua một ít hải sản, tôm cá ngêu về nấu lẩu, cô cũng mua một ít cánh gà đùi gà về chiên nước mắm, mực thì chiên giòn với xào cần dưa chuột.
Xách một túi đồ về, cô đi có chút khập khiễng, dù sao thì mấy vết thương cũng đang đóng vẩy, đi lại có chút đau đau.
Khu chung cư này rất an ninh lại thoáng nữa, cô đi chậm cũng không lo ảnh hưởng đến ai. Vừa nghỉ xem nên làm món nào trước thì từ sau lại nghe tiếng bấm còi. Cô né sang trong, chắc hẳn người kia đang vội.
" Bim, bim ", vẫn không ngừng ấn còi, cô lại dịch sát vào cổng nhà người dân, tên đi xe hơi vẫn ấn còi như điên. Bực mình cô quay lại nhìn, trong xe khá tối, cô chỉ thấy được một tên đeo kính đen to gần nửa mặt.
- Bị điên à?
Thấy cô lầm bầm, người trong xe không ấn còi nữa, anh chảy sát lên ngang với cô, tháo kính mát, kéo kính xe xuống.
- Tâm, lên xe đi, anh chở về.
Tâm nhìn vào xe, là Khanh, tên này làm gì ở đây vậy?
- Anh làm gì ở đây?
Khanh cười nhẹ, vẫn là nét đẹp trai phong trần:
- Tại sao anh không được ở đây?
Tâm nhìn anh, cô vẫn không trả lời, một đường đi lên phía trước.
Khanh vẫn chạy kè kè theo sát bên, cô đi đến nhà, anh cũng đậu xe sang một bên, tay xách cái túi nhỏ, tò tò đi theo sau cô.
Tâm thoáng bực mình, cô hậm hực:
- Anh đi theo tôi làm gì vậy?
- Anh muốn vào thăm nhà em.
Tâm cản anh:
- Nhà này không phải nhà của tôi, anh đi về đi, tôi còn nấu ăn nữa.
Khanh cau mày, vẫn đứng lỳ ở cửa:
- Em mời Phúc ăn những sao không mời anh?
Tâm ngạc nhiên, cô ngẫm nghĩa một chút, chắc lại do Hương luôn mồm luôn miệng đây. Có chút bực bội, cô chẳng phải đã dặn Hương đừng nhúng tay vào hai tên này rồi sao?
- Mời ai ăn chắc phải xin anh chắc, anh đi về đi, cản trở người khác quá.
Khanh vẫn cố chấp, anh ngồi hẳn trước cửa:
- Tâm này, sao em nói chuyện với Phúc thì ngọt ngào mà sang nói chuyện với anh lại cay đắng vậy? Anh nhớ anh có làm gì em đâu, hay em ghét anh là vì chuyện kia??
Tâm đỏ mặt, cô có chút mất kiên nhẫn:
- Tôi nói chuyện ngọt ngào với ai hay không ngọt ngào với ai lại phải đến xin anh, anh làm ơn đi về với vợ anh đi, để cho tôi yên.
Khanh nhíu mày, anh hỏi:
- Sao em biết anh có vợ, ai nói?
Tâm bối rối:
- À thì nghe người ta nói, tôi nói lần cuối nhé, anh đã có bạn gái có vợ rồi thì đừng làm phiền tôi nữa. Mấy chuyện lúc trước anh quên đi, nghĩ nhiều cũng không liên quan đến tôi. Còn vì sao tôi nói chuyện ngọt ngào với Phúc thì do tôi thích Phúc, anh hiểu rõ chưa?
Khanh nhìn cô, môi anh mím lại, gương mặt đã mất đi sự vui vẻ. Tâm cũng nhìn lại anh, cô thật sự không biết được vẻ mặt kia của anh là trưng ra cho ai xem. Cô đã làm gì anh đâu chứ?
Khanh đứng dậy, anh cầm túi nhỏ nhét vào trong tay cô, giọng trầm trầm mà buồn buồn:
- Ừ anh hiểu rồi, em trước sau gì cũng không thích anh. Anh cũng không hiểu em vì sao trước kia lại chia tay với anh nhưng nếu em đã không thích anh thì anh cũng không xuất hiện trước mặt em nữa. Túi này... là thuốc trị xẹo rất tốt anh đặt nước ngoài mấy ngày rồi mới có.. hôm đó anh có đến nhưng lại đến muộn hơn Phúc...
Khanh cũng không giải thích nhiều, anh đưa Tâm túi đồ rồi đi mất.
Tâm nhìn nhìn túi thuốc trong tay, lòng cô bỗng dưng nhói lên vài cái... Túi thuốc này là vì anh biết cô bị thương nên mua cho cô sao?
Quay lưng nhìn về phía anh, bóng lưng anh thẳng tắp và mạnh mẽ. Đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi... Vì sao khi đối diện với Phúc cô lại thấy bình thường nhưng khi đối diện với Khanh lại khó khăn đến như vậy. Những thứ Khanh nói cho cô, cô điều ghi nhớ rất kỹ, cô ngại với anh là vì Kitty là con gái anh hay là vì nguyên nhân nào khác?
Lắc lắc đầu, cô quay đi vào trong...Ngoài kia Khanh đã đi mất từ khi nào....
Buổi chiều Phúc đến sớm, lúc anh đến Hương đang đi rước Kitty, đợi Kitty về thì thức ăn đã được dọn lên sẵn. Một bàn 3 người lớn 1 trẻ em ăn uống no say nói cười vui vẻ.
Lúc về cô ra tiễn Phúc, anh có hỏi cô hôm nay Khanh có đến không. Cô giật mình mới biết thì ra là Phúc nói cho Khanh biết.
- Anh thấy Khanh quan tâm em nên nói cho nó biết em bị thương, nó đến tìm em làm gì vậy?
Tâm cười cười, trả lời:
- Đưa cho em túi thuốc trị xẹo thôi.
Phúc nhìn cô, anh nói:
- Ừ anh nghĩ Khanh nó cũng thích em nhưng cái tính lăng nhăng không bỏ....
Như đã lỡ lời, Phúc vội chuyển sang chủ đề khác:
- Em quên đi, nó đưa thuốc là lo cho sức khỏe của em thôi. À cuối tuần này rảnh không, cùng anh đi xem phim đi.
- Đi xem phim, phim gì?
Phúc nhanh miệng:
- Phim hài mới ra rạp, hay lắm, đi coi với anh đi, sếp cho mấy vé chiếu trước nhưng mà không ai rảnh để đi chung với anh hết.
Tâm không hứa trước, cô lấp lửng:
- Để em xem đã, em không hứa trước đâu.
Phúc cũng không gấp gáp, anh ngồi nói chuyện phiếm với cô một chút nữa cũng đi về. Lên xe, anh nghiêm túc nhìn cô, hỏi:
- Tâm, cho anh một cơ hội đi được không?
Cô có chút lúng túng, ánh mắt tự chủ không nhìn thẳng vào anh được:
- Em...à em đã có chồng có con rồi, anh đừng nói đến việc đó nữa.
Phúc vội vàng, anh bước xuống xe, nắm lấy tay cô:
- Năm đó mình chia tay là do em giận anh thôi chứ anh không có ý muốn chia tay với em. Em biết mà Tâm, anh yêu em nhiều lắm...
Cô rút tay về, vẻ mặt lúng túng thấy rõ.
- Thôi thôi em không cần đồng ý đâu nhưng mà cho anh cơ hội theo đuổi em đi được không?
Tâm nhìn anh, ánh mắt cô đánh lên sự do dự, mãi một lát sau cô mới nghiêm túc trả lời:
- Em không cản được việc anh thích em nhưng mà em đã là gái có con, mọi việc sẽ không hề đơn giản như anh nghĩ đâu.
Phúc phấn khích, anh ôm lấy cô:
- Như vậy là em cho anh cơ hội, đúng không đúng không em?
Tâm không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu:
- Cơ hội thôi chứ em không...
Chưa kịp nghe cô nói hết câu, Phúc đã ôm cô siết chặt, giọng anh run run mừng rỡ:
- Rồi rồi anh hiểu rồi, em chịu cho anh cơ hội thôi là anh thấy đủ lắm rồi. Tâm tin anh, tin anh nha em..
Cô nhìn sự vui vẻ của anh, bất giác lại nhớ đến Khanh buồn bã khi chiều, tự dưng trong lòng cảm thấy mệt mỏi. Cô đây là thích Phúc sao, sao lại dễ dàng đồng ý với anh như vậy?
Tâm thở dài, thôi thì thử một chút xem sao. Trái tim cô vững lắm, thử một tý cũng không ảnh gì.
Ai biết được càng tự tin bao nhiêu thì càng đau khổ bấy nhiêu!!!!