Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

"Lão đại, cách đó không xa có gió lốc lớn bay tới chỗ chúng ta!" Giọng An Nhẫn không thua kém sấm sét giữa trời quang, cho dù bị máy bay chiến đấu bao vây, cũng sẽ không có cảm giác bị áp bức như bây giờ.

Vừa nói xong, An Nhẫn không dừng lại, mười ngón tay như bay, nhanh chóng thao tác ở trên bàn phím, hình ảnh phóng đại tầng tầng, rất nhanh một bức hình nổi trên màn ảnh giống như xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Hơn mười vòng giống như lỗ mũi con voi lại tựa như cái phễu hình trụ đổ ngược từ trên trời xuống, tựa như từng cái mũi khoan khổng lồ xoay tròn kịch liệt ngược chiều kim đồng hồ, mỗi cái đều nhìn không thấy điểm cuối. Rặng mây bao phủ không gian, trong phạm vi toàn bộ biến thành tối tăm, tia chớp không ngừng đùng đoàng bốn phía, giống như đến ngày tận thế.

Trên thế giới hàng năm cũng có nói vài chục lần về gió lốc lớn, ở Thái Bình Dương cũng không hiếm thấy, đặc biệt là khu vực gần xích đạo, nhưng gió lốc lớn lần này, trước khi xuất hiện không có một chút dấu hiệu nào, khẳng định có vấn đề, hoặc là dụng cụ có vấn đề, hoặc là hiện tại mới vừa nổi lên thì bọn họ đã đụng phải, nhưng hiển nhiên, tỷ lệ người gặp trước không lớn.

"Tốc độ gió bao nhiêu?" Viêm Dạ Tước trầm giọng hướng An Nhẫn ra lệnh, Phi Ưng không cần anh nói gì, tự động tìm kiếm phương hướng thích hợp lao ra.

"Tốc độ gió kéo dài cứ mỗi tiếng đồng hồ lên đến 140 đến 150 dặm Anh, dự tính trong vòng năm phút chúng ta có thể sẽ gặp nó." Mặt An Nhẫn lo lắng nói, tốc độ gió như vậy đã thuộc loại gió lốc cấp bốn, chiếc máy bay của bọn họ mặc dù có tính năng vô cùng cao, nhưng chưa chắc có thể chịu nổi gió lốc tiến công.

"Phi Ưng, đổi sang hướng Nam." Viêm Dạ Tước hạ lệnh không nhanh không chậm, hiện tại quay đầu đã không kịp rồi, nếu để cho gió lốc đuổi kịp sẽ càng phiền phức hơn, vậy không bằng trực tiếp đón đầu đi xuyên qua, đây mới là phương thức nhanh nhất tránh thoát gió lốc.

Vốn là cách năm phút đồng hồ, bởi vì máy bay thay đổi phương hướng trực tiếp biến thành ba phút, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, rặng mây từ từ bị gió lớn cuốn tới, đồng thời còn có mưa ùn ùn kéo đến.

"Cảnh báo, cảnh báo. . . . . ." Kèm theo trong hệ thống tự động là giọng nói của cảnh sát, máy bay đón đầu đụng vào một đám mây nhỏ.


"Oa!" Tiểu Nặc chẳng những không sợ, ngược lại trực tiếp nhảy lên từ trên chỗ ngồi, tỳ vào bên cửa sổ, mắt mở thật to nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt anh tuấn không che giấu được hưng phấn, mặc dù đã từng thấy vô số lần tình cảnh như thế ở trên máy tính, nhưng lần đầu tiên người lạc vào cảnh giới kỳ lạ này.

"Nhanh chóng ngồi xuống!" Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vội mở dây nịt an toàn ra vọt tới, một tay kéo con trai về chỗ ngồi, thời điểm nguy hiểm này có thể xảy ra tình huống gì đó, kéo dây nịt an toàn bên cạnh trực tiếp trói con trai ở trên chỗ ngồi.

Tiểu Nặc không vui nhăn lông mày, cu cậu cũng biết sẽ làm mẹ lo lắng, đàng hoàng ngồi tại chỗ trên ghế mặc cho mẹ trói buộc, không thể bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này, vẫn tiếp tục nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nâng tròng mắt đen lên ra lệnh: "Khởi động tất cả máy gia tốc."

Phi Ưng ứng tiếng, hai mắt không di chuyển nhìn về phía trước, mây mù và mưa che lấp, tầm nhìn phía ngoài đặc biệt thấp, không cẩn thận lúc đón đầu sẽ đụng vào tia chớp.

Quan sát tốt lộ trình, Phi Ưng trực tiếp đè xuống cái nút màu đỏ bên cạnh, chỉ cảm thấy cả máy bay nhất thời chấn động, hai ngọn lửa khổng lồ phun ra từ đuôi máy bay, mọi người thân bất do kỷ dựa vào trên ghế, trong nháy mắt tốc độ tăng lên không ít, đồng thời Phi Ưng nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, máy bay xoay lộn liên tục tránh né tia chớp.

"Tôi ghét loại cảm giác này." Tina ở một bên nói lầm bầm, bình thường phía trên cô ta có ba người anh đối với cô ta cơ hồ là hứng như hứng hoa, lúc nào thì gặp qua tình huống thế này.

"Tôi đồng ý." Trình Du Nhiên gật đầu nói, mặc dù cô cũng không say máy bay, nhưng phạm vi động tác lớn như thế khiến cô không chịu nổi, sắc mặt không dễ nhìn.

Nhìn điểm đen xuất hiện trên màn ảnh, An Nhẫn vội nhắc nhở: "Phi Ưng, bên trong gió lốc có kim khí, có thể bị cuốn vào máy bay hoặc bánh xe."


"Biết." Phi Ưng trả lời, bắt đầu kéo máy bay chậm rãi lên cao, lúc này anh ta cũng không dám đột nhiên ngẩng đầu, nếu không nhất định sẽ bị gió lốc xoay tròn ném đi.

"Đáng chết, sao lúc này phạm vi gió lốc lớn như vậy." Bôn Lang nhỏ giọng mắng, ảnh hướng đến máy bay, anh ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng mà anh ta nói quả thật không sai, bình thường hiện tại cũng đã xuyên qua gió lốc rồi, nhưng bây giờ bọn họ vẫn trôi dạt ở bên trong, hơn nữa nhìn tình hình căn bản không có ý xông ra.

"Cẩn thận." An Nhẫn quát to một tiếng, nhưng mà anh ta kêu hình như có chút dư thừa, khi anh ta kêu ra tiếng, đồng thời cánh máy bay bên trái hướng lên, cánh máy phía bên phải bay xuống dưới, trong nháy mắt tạo thành một góc vuông90 độ so với mặt biển, ngay sau đó một tiếng va chạm kịch liệt đụng vào máy bay vang lên trên bầu trời, mặc dù chỉ lướt qua bên cạnh, nhưng cũng tạo thành chấn động không nhỏ cho máy bay.

"Kỹ thuật tốt." An Nhẫn gật đầu tán dương, chỉ là cách đó không xa, Bôn Lang cũng đang bĩu môi phía sau anh ta, nếu như ngay cả vật như vậy cũng không tránh thoát, anh ta có thể đổi tên rồi.

Đúng lúc này, khó khăn lớn hơn xuất hiện, hai rặng mây một trái một phải đánh gọng kìm về phía máy bay, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, Phi Ưng hừ lạnh, trong giây lát chuyển tốc độ đến tối đa, anh ta muốn trực tiếp xuyên qua từ giữa trước lúc rặng mây hội tụ.

Chỉ là, hai rặng mây xuất hiện đột nhiên quấy nhiễu An Nhẫn thao tác ra đa, hai người ai cũng không có phát hiện, phía sau có rặng mây, nửa đoạn văng ra từ trong gió lớn đập tới phía bánh xe.

"Không được!" Phi Ưng hiếm khi kêu khẽ một tiếng, chân mày sắp xoắn lại một chỗ, trước mắt nếu như đập tới bánh xe, tuyệt đối có thể khiến máy bay vỡ nát.

Lúc này anh ta cũng không đoái hoài suy nghĩ xem tại sao trên ra đa không có biểu hiện, dùng sức điều khiến cần điều khiển đến đáy, bị kéo, đầu máy bay đột nhiên ép xuống, kéo theo cả máy bay chui xuống phía dưới.

Một tiếng ầm vang, nửa bánh xe trực tiếp nện ở đuôi máy bay, lực va chạm mạnh mẽ trực tiếp chặt đứt đuôi máy bay, cùng lúc đó, lực hút khổng lồ truyền tới từ phía sau.


Trình Du Nhiên vừa rồi còn dặn dò Tiểu Nặc cho nên chưa cài dây nịt an toàn lại, hiện tại đột nhiên bị lực hút này, thân bất do kỷ phóng tới hướng đuôi máy bay.

"Nắm lấy tôi!" Tina bên cạnh hét lớn một tiếng, một tay vươn ra kéo Trình Du Nhiên vừa rời chỗ ngồi, lực kéo xé mãnh liệt nhất thời khiến hai người đồng thời rên lên, đau đớn kịch liệt truyền đến từ trên cánh tay.

Biến cố đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến mọi người cả kinh thất sắc, Tiểu Nặc mang theo tiếng khóc nức nở hô to mẹ, đưa tay nhỏ bé ra muốn kéo Trình Du Nhiên.

"Đừng động." Trình Du Nhiên vội lớn tiếng quát lên, cậu nhóc chân tay nhỏ bé nếu bị mình kéo tuyệt đối sẽ xong đời, hơn nữa ngộ nhỡ tháo dây nịt an toàn ra, đảo mắt đã bị gió lốc nuốt mất, trên tay trái truyền tới đau đớn khổng lồ khiến cô hận không thể trực tiếp buông tay, tay phải liều mạng hướng lên nắm lấy, từng giọt mồ hôi hột mới vừa xuất hiện ở trên trán trực tiếp bị gió mất tăm.

Tiểu Nặc cũng biết làm vậy cũng vô dụng, chỉ liều mạng gọi mẹ, quả đấm nắm hết sức chặt.

"Chị dâu." Bôn Lang và Đan Hùng đồng thời kêu khẽ một tiếng, nhưng mà hiện tại bọn anh cũng chỉ có thể lo lắng suông, sức gió khổng lồ trực tiếp kéo thẳng tóc bọn họ, chỉ cần tháo mở dây nịt an toàn, chẳng những người cũng không đến được, ngay cả cửa cũng không mở nổi.

"Cầm dây trói cho tôi." Sắc mặt Viêm Dạ Tước khó coi quát, ngay cả bọn Bôn Lang cũng chưa từng thấy anh kích động như thế.

Cảm thụ hơi sức trên tay càng ngày càng nhỏ, Tina lo lắng hô lớn: "Nắm chặt tôi... trên tay tôi sắp mất đi tri giác."

Trình Du Nhiên cười khổ một tiếng, ngược lại cô rất muốn trở tay nắm lấy, chẳng qua là cánh tay cô còn thảm hơn so với Tina, cô là bác sỹ, hiển nhiên càng hiểu rõ tình huống của mình hơn, trong thời gian ngắn cánh tay sẽ không được.

Viêm Dạ Tước cầm dây trói, một đầu dây vững vàng buộc dưới người vào chỗ ngồi, một đầu khác thắt ở hai chân của mình, nhanh chóng mở dây nịt an toàn ra, lực hút cực lớn nhất thời kéo anh cách chỗ ngồi, một cái tay từ từ kéo dây thừng thắt trên chân ra, một cái tay khác không ngừng mượn lực ở trên ghế ngồi, nhanh chóng đến gần chỗ Trình Du Nhiên.


"Tôi sắp không nắm được rồi!" Tina quát to một tiếng, cánh tay Trình Du Nhiên nhanh chóng trượt xuống từ trên cánh tay cô ta, mắt thấy sẽ phải trượt xuống từ trên tay.

"Không cho buông tay." Viêm Dạ Tước lạnh lùng quát lên, nhanh buông thả giây thừng trên tay.

Vậy mà, vào lúc Viêm Dạ Tước chuẩn bị nắm lấy Trình Du Nhiên, Tina vẫn không thể chịu đựng được, cuối cùng một ngón tay của Trình Du Nhiên thoát khỏi trong tay cô ta.

Hô một tiếng, Viêm Dạ Tước đột nhiên buông dây thừng trên tay ra, trực tiếp dồn hết toàn lực đến chỗ Trình Du Nhiên, đồng thời mở miệng quát to: "Vươn tay ra."

Cánh tay trái của Trình Du Nhiên căn bản đã không thể động, tay phải dùng sức quào về phía trước, chỉ một phát như vậy, thân thể cô càng không thể nắm giữ thăng bằng, eo nhỏ đột nhiên nghiêng về phía sau, đầu bay ra phía ngoài.

"Tôi không cho em đi." Viêm Dạ Tước hét lớn một tiếng, tốc độ rốt cuộc tăng nhanh hơn, nhanh chóng lao tới phía Trình Du Nhiên, vào lúc anh sắp muốn ôm hông cô, dây thừng đột nhiên đến cuối.

"Giúp em chăm sóc Tiểu Nặc thật tốt!" Giọng nói Trình Du Nhiên càng ngày càng trở nên xa thì trên tay Viêm Dạ Tước chỉ để lại một miếng lụa mỏng màu trắng, vừa rồi anh chỉ kịp nắm lấy quần áo của cô, đảo mắt đã bị xé rách.

"Mẹ!" Trơ mắt nhìn mẹ bay ra ngoài, Tiểu Nặc điên cuồng hô, nhưng là mặc kệ cu cậu gọi thế nào, Trình Du Nhiên đã không nghe được rồi.

Một tiếng răng rắc, Viêm Dạ Tước nặng nề đụng vào 1 góc máy bay, cánh tay hiển nhiên bị gãy xương vì va chạm kịch liệt, nhưng anh giống như không cảm thấy đau đớn, hướng về phía mấy tên thuộc hạ quát: "Liên lạc An Chấn, tìm tòi cái hải vực này, nhất định phải tìm thấy cô ấy cho tôi."

Gương mặt đám người Bôn Lang âm trầm, Trình Du Nhiên không biết bơi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, thử nghĩ biển rộng mênh mông, một người căn bản không biết bơi bị cơn lốc quét đi, xác suất sống sót còn bao nhiêu? Đúng lúc này, hai mắt tỏa sáng, máy bay rốt cuộc vọt ra khỏi khu vực gió lốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận