Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Phạm vi đảo nhỏ cũng không lớn, cộng thêm bản thân nó cũng không phải là tuyến đường an toàn, hơn nữa thường sẽ bị thủy triều bao phủ, cho nên ngay cả tên hoang đảo này cũng không có, trên đảo lấy cây thấp lùn làm chủ, vô số cành lá đan xen khó gỡ, mặc dù đã bị thuộc hạ của Tần Tử Duệ dùng dao hợp kim mở ra một con đường mòn, thỉnh thoảng vẫn sẽ đâm ra một hai gốc cây dây leo.

Chỉ là vấn đề này đối với Trình Du Nhiên mà nói thì không có ảnh hưởng gì, giờ phút này cô đang nằm lười biếng ở trên băng ca cấp cứu, trên tay phải đã đổi thành một hộp chocolate lớn, mặc dù màu sắc và khẩu vị chỉ là loại bình thường, nhưng so với thịt bò khô khô khốc, cô cũng chỉ có thể ăn cái này.

Anh hai cũng quá dung túng cô gái này rồi? Tần Viễn nhìn cô gái trên băng ca thoải mái nhàn nhã thì nhíu chặt mày, mang theo của nợ này, chẳng những trực tiếp chiếm mất hai người anh em của bọn họ, còn ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của bọn họ, lại nói cô là người phụ nữ của Viêm Dạ Tước, lại còn sinh con cho anh. . . . . . Chẳng lẽ như vậy rồi mà anh hai vẫn còn ham mê? Suy nghĩ thấy nhiều năm qua anh hai quả thật cũng chưa từng thân cận với một người cô gái trẻ, Tần Viễn càng ngày càng cảm giác suy đoán của mình tương đối đáng tin.

Tần Tử Duệ không biết em ba của anh ta đang suy nghĩ gì, nếu như mà biết rõ khẳng định trực tiếp chém hai bàn tay xuống, hiện tại anh ta đang giải thích tỉ mỉ cho Trình Du Nhiên về chuyện bản đồ kho báu.

Người ủy thác tên là A Nhĩ Kiệt, là một thương nhân thích thu góp các loại đồ vật ly kỳ cổ quái, sau khi thu được sẽ cho giám định chuyên môn được giá cao thì mới bán ra, bản đồ kho báu cũng tới như vậy, hơn nữa anh ta đã kiểm chứng nhiều mặt, thế nhưng phát hiện tấm bản đồ kho báu này có liên quan đến Hải Tặc Kidd nổi danh nhất, vừa nghĩ tới tiền bạc châu báu của Kidd, nhất thời nổi lên chủ ý đào kho báu.

Nghe Tần Tử Duệ nói đến nguồn gốc kho báu, Trình Du Nhiên cười nhạt, hiện tại cô đã biết rõ tại sao một thương nhân nhỏ thế nhưng bỏ ra một số tiền lớn để mời người tới đào kho báu, Kidd là Hải Tặc bán Thần hóa của thế kỷ mười bảy, ở các thời kỳ trong lịch sử của nước Anh, ông ta được xưng là Hải Tặc giàu có nhất trong lịch sử, chỉ là mấy thế kỷ gần đây không biết đã có bao nhiêu tấm bản đồ về kho báu của ông ta, nhưng chưa bao giờ nghe nói kho báu xuất hiện, hơn nữa, nếu quả như có kho báu theo lời anh ta nói, khẳng định không dễ dàng lấy được!

Châu báu chôn giấu ở đáy hồ trên đảo, muốn tới đó, sẽ phải biết rằng đi thông nền đường tử vong, không có mắt sẽ có dấu hiệu phải để lại đầu lâu xương cốt, đây là đời sau miêu tả đối với kho báu của ông ta, chỉ bằng vào bản đồ kho báu ở trên hòn đảo nhỏ còn không biết thật giả thế nào, hiển nhiên không nói lên được điều gì.

A Nhĩ Kiệt đang tập trung tinh thần tự hỏi phát hiện mới, thấy Tần Tử Duệ tới mặt mày lập tức hớn hở nói: "Đội trưởng Tần, anh tới đây nhìn một chút. . . . . . Cô ta là ai?" Lúc này, anh ta mới chú ý tới Trình Du Nhiên bị người dùng băng ca khiêng tới, vừa nhìn bỗng cảm giác hơi quen mắt.

Tần Tử Duệ hơi cong môi, mang theo cười tà trước sau như một, nói: "Cô ấy là bác sỹ được tôi mời tới."

Là bác sỹ mời tới hay là bác sỹ muốn đi xem? A Nhĩ Kiệt hồ nghi liếc nhìn cánh tay trái của Trình Du Nhiên, sau đó nhíu mày nói: "Đội trưởng Tần, trước đó chúng ta đã ký hợp đồng, chuyện này nhất định phải tiến hành bí mật, nhưng anh đột nhiên mang tới một cô gái không rõ thân phận, về sau ngộ nhỡ truyền đi thì làm thế nào?"

"Anh coi cô ấy như là người của Binh Đoàn Dong đi, tôi bảo đảm cô ấy sẽ không truyền đi." Tần Tử Duệ cười cười, ngay sau đó dùng giọng điệu công kích: "Cô ấy phải đi theo chúng tôi, nếu như A Nhĩ Kiệt tiên sinh còn không hài lòng, vậy thì mời cao minh khác, bây giờ trái với điều ước thì tôi sẽ bồi thường đủ cho anh."

"Được rồi, nếu đội trưởng Tần bảo đảm, tôi cũng không thể quá không hợp tình người." Chuyện đã như vậy, A Nhĩ Kiệt cũng chỉ có thể bày tỏ đồng ý, chỉ cần có thể tìm được kho báu, những thứ khác đều có thể thương lượng.

"Đội trưởng Tần, anh xem này." A Nhĩ Kiệt chỉ chỉ một góc của tấm bản đồ kho báu trên tay, lại hất cằm về phía mặt đất mới vừa bị đào ra, nói: "Hai nơi này có phải có chút tương tự hay không?"

Tần Tử Duệ cúi đầu nhìn, đồng thời hai người khiêng Trình Du Nhiên cũng vội khiêng băng ca qua để cô nhìn qua, cô tương đối cảm thấy hứng thú đối với bản đồ kho báu, có thể làm cho chuyên gia như A Nhĩ Kiệt cho rằng đó là bản đồ thật hiển nhiên không cho phép bỏ qua, nhưng sau khi xem lại thất vọng, phía trên đều là chữ như gà bới giống như bản đồ hàng hải, nhìn thế nào đều không nhìn ra nét tương tự.

Tần Tử Duyệt nhìn xong, không trả lời A Nhĩ Kiệt, ngược lại nâng khóe miệng lên hướng Trình Du Nhiên hỏi "Như thế nào?"

Quỷ mới biết như thế nào! Liếc anh ta một cái, Trình Du Nhiên dứt khoát không để ý tới anh ta, quay đầu nhìn chỗ khác, nơi này lại chính là trung tâm của cả đảo nhỏ, bởi vì bốn phía đảo nhỏ thấp ở giữa lại cao, cho nên cũng không có nước đọng.

Thấy Trình Du Nhiên không nói gì, Tần Tử Duệ chỉ cười cười, trả bản đồ kho báu lại nói: "Rất xin lỗi A Nhĩ Kiệt tiên sinh, tôi không có nghiên cứu gì đối với kho báu, chỉ cần anh cảm thấy thích hợp thì tôi sẽ công nhân trực tiếp làm việc, có Binh Đoàn Dong của chúng tôi ở đây, anh hoàn toàn có thể yên tâm về phương diện an toàn."

"Tôi nhìn anh thế nào đều hình như không có hứng thú gì đối với lão già kia?" Tần Tử Duệ sắp xếp thuộc hạ xong, mới vừa đi ra, liền nghe Trình Du Nhiên đột nhiên hỏi.

"Tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với em." Tần Tử Duệ nhếch khóe môi lên cười tà mị, hai mắt trong suốt chỉ nhìn Trình Du Nhiên, quả thật, kể từ ngày cô cứu anh ta trở đi, anh ta đã quyết định phải ở bên cạnh bảo vệ cô.

Dẹp đi không nói nữa, Trình Du Nhiên vừa nhắm hai mắt, cô chỉ tùy tiện hỏi, dù sao đã ăn no, không để ý ngủ một giấc ở trên cáng.

"Tôi thật sự chỉ cảm thấy hứng thú đối với em" Chưa thành công nâng lên lòng hiếu kỳ của Trình Du Nhiên, Tần Tử Duệ bày ra bộ dáng bị người ta vứt bỏ, ngay sau đó lại nhỏ giọng nói: "Chỉ là A Nhĩ Kiệt này cũng có cái gì không đúng."

Có cái gì không đúng? Trình Du Nhiên nghiêng đầu, nhớ lại hành động vừa rồi của A Nhĩ Kiệt, hình như trừ vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn thấy cô ta thì đều vô cùng hợp tình hợp lý: "Sẽ không là anh làm hải tặc quá lâu nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ chứ?"

Tần Tử Duệ cười cười không để ý: "Kho báu của Kidd đến cùng có giá trị lớn bao nhiêu thì em cũng rõ, tại sao anh ta không đi tìm chỗ lớn hơn Binh Đoàn Dong, mà lại cố tình tìm tới tôi?"

Trình Du Nhiên không nói, không trách được anh ta và Lục Tường có thể chịu được Viêm Dạ Tước giày vò trong tay nhiều năm như vậy, tính cảnh giác này thì không phải là người bình thường có thể vượt qua.

"A Nhĩ Kiệt vừa nhìn chính là thương nhân bình thường, ra giá cao tìm Binh Đoàn Dong thành danh đã lâu, lại nói không phải anh ta mới vừa nói, chỉ có người tầm thường như các anh mới có thể giúp anh ta bảo vệ bí mật này à?"

"Anh ta hoàn toàn bình thường, mới khiến tôi hoài nghi." Tần Tử Duệ chỉ huy hai người khiêng băng ca, đem Trình Du Nhiên đặt bên cạnh cái lều kiên cố, "Có lẽ tôi thật đúng là đa nghi, nhưng mà bây giờ có em ở đây thì càng phải cẩn thận hơn."

Đối với cái này, Trình Du Nhiên chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy, cô đã là người có chồng, loại chuyện này kiên quyết không nên suy nghĩ.

"Du Nhiên." Từ trong lều trại chui ra, Tần Tử Duệ cẩn thận đưa cho cô một ly cà phê nóng, nói: "Có một vấn đề mà vừa lúc nhìn thấy em tôi đã muốn hỏi em rồi, lúc ở tại Nga thời điểm tôi bắt con trai em, em không hận tôi sao?"

Đảo Tường Long đã là chuyện quá khứ, mặc dù anh ta bắt Trình Du Nhiên, nhưng cũng không để cho cô bị vũ nhục, cuối cùng còn nghĩ biện pháp thả cô đi, ở tại Nga lại khác, anh ta không biết bây giờ Trình Du Nhiên nghĩ anh ta thế nào.

"Anh cho là tôi ngu ngốc à, cho dù muốn hận anh cũng phải chờ đến khi tôi an toàn rời khỏi đây đã." Trình Du Nhiên không nhịn được nói đùa, song cô quả thật chưa từng hận anh ta, có Lục Tường ở đó, Tần Tử Duệ phải kiên quyết phục tùng, cho dù anh ta phản đối cũng vô ích.

Thấy cô quả thật không có ý trách tội, Tần Tử Duệ nhấp một hớp cà phê, cười híp mắt nói: "Vậy thì tôi sẽ vĩnh viễn dẫn em ở bên người."

"Anh không thể nghiêm chỉnh hơn một chút à?" Trình Du Nhiên thở dài bất đắc dĩ, sao người này cứ như dính kẹo cao su, dính lên rồi sẽ không rơi xuống vậy, "Tôi thật sự phải mau chóng rời khỏi, đúng rồi, trên người anh có thiết bị truyền tin gì không, tôi muốn hỏi xem Viêm Dạ Tước và Tiểu Nặc thế nào?" Mặc dù cô tin chắc bọn Tiểu Nặc không có việc gì, nhưng gọi điện thoại vẫn tương đối an tâm hơn.

Tần Tử Duệ lắc đầu: "Nơi này căn bản không có bất kỳ tín hiệu gì, muốn truyền tin chỉ có thể dùng ống nói điện thoại." Nói qua đưa điện thoại trên tay cho cô, quả nhiên một chút tín hiệu cũng không có.

"Em cũng không nên lo lắng." Tần Tử Duệ nhíu mày cười nói: "Thời điểm em xảy ra chuyện đã là ba ngày trước, mà ngày hôm qua tôi mới tới nơi này, nếu như Viêm Dạ Tước xảy ra chuyện gì, giới hắc đạo đã sớm chấn động dữ dội, sao tôi có thể không biết chứ!"

Trình Du Nhiên suy nghĩ thấy cũng đúng, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tùy ý hỏi: "Sao anh đi theo Lục Tường?"

Nhắc tới Lục Tường, sắc mặt Tần Tử Duệ trầm xuống, chậm rãi nói: "Lục gia là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho nên lúc đám chúng tôi không hiểu chuyện ông ta đã giết cha mẹ mang theo chúng tôi đi huấn luyện, sau khi sống sót mới có thể trở thành con nuôi của ông ta."

Quả nhiên là từ Viêm bang mà ra, phía sau quả thực là phiên bản huấn luyện trên đảo, chỉ là so với nhà họ Viêm còn ác độc hơn, thậm chí ngay cả cha mẹ con nuôi cũng giết, chỉ là mới vừa rồi Tần Tử Duệ gọi --

"Thắc mắc tại sao ông ta đã giết cha mẹ tôi, tôi còn gọi ông ta là Lục gia à?" Tần Tử Duệ nhìn thấu nghi vấn của Trình Du Nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng được ông ta nuôi dưỡng thành người, còn dạy tôi biết rất nhiều thứ, gọi nhiều năm cũng quen rồi, lại nói người chết đã chết rồi, hiện tại ông ta đã chết, không cần thiết tiếp tục dây dưa nữa."

Trình Du Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cô đột nhiên nghĩ đến Viêm Hạo Thừa, đồng dạng là gương mặt mỉm cười, trong lòng Tần Tử Duệ chứa đứng tha thứ, sau lưng Viêm Hạo Thừa giấu dao kiếm.

Mặc dù xác định địa điểm khai quật, quá trình khai quật cũng không phải là hoàn thành trong ngày một ngày hai, hai người cảm giác tán gẫu chưa được bao lâu thì sắc trời đã tối xuống, nơi này cũng không phải là đảo Viêm Long, trừ mấy đèn pha lẻ tẻ ra thì chung quanh tối đen như mực, kèm theo tiếng thủy triều, gió biển ướt át thổi qua, thời tiết cũng biến thành lạnh lẽo.

Đúng lúc này, giọng nói nhạo báng của Tần Tử Duệ đột nhiên truyền đến: "Du Nhiên, số lượng lều vải không đủ, tối hôm nay sợ là chúng ta lại phải cùng giường chung gối lần nữa rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui