Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Tần Tử Duệ mộng tưởng cùng giường chung gối cuối cùng cũng không thực hiện được, anh ta đã không phải là hải tặc tùy tiện dùng súng là có thể bắt cóc được cô, ở trong mắt Trình Du Nhiên, hiện tại anh ta là con cọp con không có răng, cho nên cô không chút khách khí đá ra khỏi lều, chỉ có thể chạy đến chỗ Tần Viễn chen lấn.

Công việc khai quật vẫn tiến hành như cũ, đây cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều, hơn nữa Tần Tử Duệ cũng có tư lợi, cho nên vẫn luôn không có ý định đưa Trình Du Nhiên đi trước.

Dưới sự chăm sóc ân cần của Tần Tử Duệ, mấy ngày qua, Trình Du Nhiên không những khôi phục hoàn toàn, thậm chí sức nặng hình như cũng tăng thêm, chuyện không được hoàn mỹ duy nhất chính là thức ăn trên đảo thật sự là quá ít.

"Anh hai, A Nhĩ Kiệt tiên sinh bảo em tới nói với anh một tiếng, lối vào kho báu đã đào ra rồi." Hôm nay, Trình Du Nhiên mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, liền nghe bên ngoài lều có người nói.

Ngay sau đó, giọng nói của Tần Tử Duệ truyền đến: "Tôi biết rõ, chú đi nói với anh ta một tiếng, tôi sẽ đến ngay."

Đây cũng quá giả, tùy tiện rơi xuống hòn đảo là có thể đào ra kho báu? Trình Du Nhiên đang im lặng trợn mắt, Tần Tử Duệ vén lều đi vào, nháy mắt trái với cô, cười nói: "Có hứng thú đi xem với tôi hay không?"

Liếc Tần Tử Duệ một cái, cho tới bây giờ người này cũng không biết lễ phép là gì, cho tới bây giờ trước khi đi vào cũng không biết gõ cửa, may mà cô sớm phòng bị, nếu không đã sớm bị thấy hết, lười biếng ngẩng đầu lên hỏi: "Anh thật sự tin là trên đảo này có kho báu?"

Tần Tử Duệ nhún vai không sao cả: "Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết à." Dù thế nào đi nữa bọn họ chỉ là nhân viên vệ sỹ, không đực ra là được.

"Được rồi, vậy thì đi xem một chút." Trình Du Nhiên đáp lại, có thể tìm được kho báu cũng tốt, tối thiểu có thể mau chóng trở về, cái địa phương tồi tàn này khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, cô thật sự không muốn ở lại.

Trải qua mấy ngày khai quật, chỗ được A Nhĩ Kiệt cho rằng là vị trí kho báu đã bị đào ra thành một giếng nước lớn sâu, chung quanh còn chất đầy bùn cát, gương mặt A Nhĩ Kiệt hưng phấn ở một bên chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Tần thân mến" So sánh với mấy ngày trước, A Nhĩ Kiệt gọi rõ ràng thân cận không ít: "Mau đến xem đồ tốt được tôi phát hiện ra."

Thò đầu ra từ sau lưng Tần Tử Duệ, Trình Du Nhiên thấy được đồ tốt của anh ta, sau khi dọn dẹp ra bùn cát ở trên thì là mười mấy đầu lâu.

"Đi theo ký hiệu đầu lâu không có mắt không có tóc" A Nhĩ Kiệt đương nhiên cũng biết đoạn thoại này, ánh mắt nhìn về phía đầu lâu tràn ngập mê say: "Không trách được không có ai biết Tử Vong Cốc ở nơi nào, hòn đảo nhỏ này thường bị nước biển bao phủ, bùn cát sớm đã lấp đầy nơi này rồi, làm sao có thể phát hiện ra những ký hiệu đầu lâu này."

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, những đầu lâu này xem ra quả thật có niên đại, chỉ là cũng không khác gì những thứ lúc trước cô thấy, mặc dù cô cũng không biết không có mắt không có tóc là có ý gì, nhưng hẳn không phải.

Nhưng mà điều này cũng chỉ là phỏng đoán cá nhân, nếu A Nhĩ Kiệt nói là thật, cô cũng sẽ không đánh bại hăng hái của người ta.

"Không chỉ là như vậy" Thu hồi ánh mắt khó dời từ trên đầu lâu, A Nhĩ Kiệt tiếp tục giải thích: "Trải qua mấy ngày khai quật, đã đả thông hồ nước phía dưới, những đầu lâu được vớt lên từ trong nước."

Tần Tử Duệ gật đầu một cái, nhưng mà trên mặt lại không có bao nhiêu mừng rỡ vì nhiệm vụ sắp hoàn thành, thản nhiên nói: "Vậy thì xin chúc mừng A Nhĩ Kiệt tiên sinh thắng lợi trở về trước."

A Nhĩ Kiệt cười ha ha nói: "Chuyện này còn phải đa tạ các anh bảo vệ tốt, chờ lấy được kho báu, tiền thuê nhất định không khiến đội trưởng Tần thất vọng."

Đúng lúc này, người A Nhĩ Kiệt phái đi thăm dò nước vội vã chạy về, so sánh với dụng cụ dò xét bình thường thì nhỏ hơn nhiều, chốt an toàn trên Camera có một đầu ruồi mắt kính, mở ra các đồng hồ đo, mười hình ảnh 360 độ xuất hiện đồng thời trên màn hình.

"Đặt nhẹ dụng cụ xuống, chú ý đá chung quanh." A Nhĩ Kiệt nghiễm nhiên giống như là đại tướng quân vung ngón tay tác chiến, mắt nhìn chằm chằm hình ảnh hiện ra trên các đồng hồ đo.

Đối với loại này, các công nhân nhắm hai mắt cũng có thể làm được, quen việc dễ làm nới lỏng dụng cụ, đợi đến khi đạt được vị trí dự tính, một thao tác viên lão luyện ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cẩn thận điều khiển dụng cụ chậm rãi hạ xuống.

Ước chừng đi xuống năm mươi, sáu mươi mét, hồ nước trong veo xuất hiện trên màn ảnh.

"Cẩn thận một chút." Lúc này tim A Nhĩ Kiệt giống như là nhảy lên tới cổ họng, mặc dù sớm biết cho dù dùng lực lớn hơn cũng không thể bị nước vào dụng cụ, nhưng vẫn không kìm được nói.

Phần phật một tiếng, trên dụng cụ mang theo âm tần, thiết bị rõ ràng truyền đến tiếng dụng cụ vào nước, tiếp tục chìm xuống một đoạn, thông qua đầu ruồi mắt kính quả thật không có phát hiện chung quanh có cái gì có thể chạm được, thao tác viên điều khiển nhấn nút màu đỏ đại biểu tự động tìm kiếm kim loại, tay phải nắm chặt thiết bị điều khiển, để ngừa có chuyện gì xảy ra.

Bên trong kho báu của hải tặc đương nhiên không thiếu được vàng, dùng dụng cụ dò xét kim loại là thích hợp nhất, nếu không cũng không ai biết hồ này rộng bao nhiêu, muốn tìm được kho báu không khác nào mò kim dưới đáy biển.

Dụng cụ chậm rãi chìm xuống, chung quanh bắt đầu xuất hiện đàn cá, nhưng mà tuyệt đại đa số đều bị đèn pha xua tan ra, các loại cá lớn đã sớm tránh ra, công việc dò xét có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Nhìn hình ảnh trên màn ảnh, Trình Du Nhiên đột nhiên nhíu mày, không phải A Nhĩ Kiệt nói đầu lâu được vớt lên từ phía dưới nước ư, sao xuống sâu như vậy rồi, cũng còn chưa thấy nửa bóng dáng đầu lâu? Chẳng lẽ chỉ có một chút như vậy, Tử Vong Cốc này cũng quá hữu danh vô thực?

Liếc nhìn về phía Tần Tử Duệ, chỉ thấy anh ta nhàn nhã đứng ở một bên, thỉnh thoảng sẽ quét nhìn trên màn hình, cảm nhận được ánh mắt của Trình Du Nhiên, khóe miệng giương lên hướng cô cười tà.

Mặc kệ, dù thế nào đi nữa anh ta mới là chủ nhân Binh Đoàn Dong, có anh ta ở đây sẽ không xảy ra nguy hiểm gì,diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, Trình Du Nhiên hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái, sau đó đem mắt quay lại trên màn ảnh, cho dù xem chiếu bóng, dù sao cũng tốt hơn nhìn ánh mắt tà ác của Tần Tử Duệ.

Lại qua rất nhiều loại, mảng rong hiện trên màn ảnh, có lẽ đã đến đáy hồ, chỉ là số lượng rong thật sự quá nhiều, tiếp tục đi về phía trước tuyệt đối sẽ bị quấn quanh, thao tác viên đè xuống một cái nút lần nữa, vốn là dụng cụ vuông đột nhiên biến hóa ra hai lưỡi dao giống nhau cánh tay, cánh tay huy động, chặt đứt toàn bộ rong ngăn cản phía trước.

Thanh trừ chướng ngại trước mặt, từng chỗ đi qua đột nhiên xuất hiện ở trên màn ảnh.

"Chính là chỗ này, mau qua đó." A Nhĩ Kiệt đột nhiên lên tiếng dọa đám người sợ hết hồn, may mà thao tác viên đã quen, vững vàng khống chế dụng cụ tới gần, sau đó ngừng lại phía trước vị trí kia.

Cửa động ước chừng cao cỡ một người xuất hiện trên màn ảnh, chỉ là người có kho báu hình như sợ bị cá tôm cua quấy rầy kho báu của ông ta, cửa động bị phong lại, cho dù dùng dụng cụ là lưỡi dao cũng không thể mở ra.

"Đội trưởng Tần, phía dưới phải nhờ vào anh." Mặt A Nhĩ Kiệt kỳ vọng nhìn về phía Tần Tử Duệ: "Tôi cũng cần anh với thuộc hạ của anh dẫn người cùng các công nhân đi xuống, đục mở cửa động, thuận tiện lấy kho báu bên trong ra."

"Bây giờ A Nhĩ Kiệt tiên sinh nắm chắc phần thắng rồi." Tần Tử Duệ cười cười, quay đầu nhìn Trình Du Nhiên hỏi: "Em có muốn đi xuống vui đùa một chút hay không?"

"Không đi, kiên quyết không đi." Đùa gì thế, cô vốn gặp nước liền chìm, mấy ngày trước còn bị uống nước biển, vào lúc này còn đi xuống thì đầu có vấn đề!

"Em đã không đi, tôi cũng sẽ không đi." Tần Tử Duệ giống như là đặc biệt lưu lại vì Trình Du Nhiên, nói Tần Viễn bên cạnh: "Mang một nửa anh em đi xuống, chú ý an toàn." Nói xong, vỗ vỗ trên bờ vai anh ta.

Tần Viễn đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó gật đầu, nói với thuộc hạ: "Lập tức đi thay quần áo với tôi."

"Đội trưởng Tần không tự mình xuống à?" Thấy Tần Tử Duệ sắp xếp thế này, A Nhĩ Kiệt hình như có chút không yên lòng, hơi lo lắng hỏi, phía trên khẳng định cần người lưu lại cảnh giới, chỉ là anh ta không nghĩ đến Tần Tử Duệ lại không tự mình dẫn đội.

"Yên tâm đi, anh em của tôi cũng như tôi, nếu như bọn họ không làm được, tôi đi xuống cũng vô dụng." Tần Tử Duệ nhíu mày, gương mặt kiên định, sau hỏi ngược lại: "Ngược lại A Nhĩ Kiệt tiên sinh, anh không cần đi xuống kiểm tra số lượng kho báu à?"

A Nhĩ Kiệt hiếm khi hài hước nói: "Có trợ thủ của tôi đi xuống là được, tôi sợ lập tức nhìn thấy quá nhiều kho báu, trái tim không chịu nổi, vẫn nên ở phía trên thì tốt hơn."

Rất nhanh, đám người Tần Viễn đã mặc đồ lặn thật dầy vào, trên tay nắm các loại vũ khí không thấm nước đi tới, cùng những đám người cầm A Nhĩ Kiệt phái tới cầm công cụ trong tay, từng người tuột xuống theo dây thừng.

Thấy tất cả mọi người đã đi xuống, trong lúc lơ đãng, A Nhĩ Kiệt ấn xuống một cái nút trên mặt nhẫn bên tay trái.

Trên mặt biển cách đó hơn một trăm hải lý, năm chiếc tàu chiến chỉnh tề dừng sát ở nơi đó, tựa như đã ngừng ở đó một lúc lâu, chỉ huy tàu chiến ở trên boong thuyền, một người đàn ông mặc quân trang toàn thân nước da trắng đang nhàn nhã câu cá.

Lúc này, một người đàn ông dáng dấp tương tự anh ta bước nhanh tới, còn chưa đi đến bên cạnh đã bất mãn, giận dữ nói: "Anh cả, còn phải chờ tới lúc nào nữa, nếu là em sẽ trực tiếp xông tới, chúng ta có năm chiếc tàu chiến, đối phương có một chiếc, trực tiếp diệt bọn họ còn không dễ ư."

Người câu cá kia cũng không động, cũng dùng tiếng Anh tiêu chuẩn khạc ra từ trong miệng anh ta: "Chú thì biết cái gì, câu cá không dùng mồi câu thì làm sao có thể câu? Mặc dù số lượng hải tặc không nhiều, nhưng mọi người đều là cao thủ, hơn nữa đi theo Lục Tường nhiều năm, bản lĩnh trốn chạy học mười biết mười, Viêm Dạ Tước không lợi hại à? Không phải còn mất hơn sáu năm mượn quân đội Nga mới giết chết Lục Tường, nhưng cũng để bọn Tần Tử Duệ trốn thoát."

"Nhưng chúng ta cũng không thể cứ chờ xem?"

Người nọ khẽ mỉm cười, ôn hòa nhã nhặn nói: "Yên tâm đi, tôi đoán chừng cũng sắp rồi, tiểu thư tốn nhiều công sức thiết kế cái bẫy tốt như vậy, bọn họ còn có thể chạy thoát? diễnđàn✪lê✪quýđôn. Còn nữa, tôi phải nhắc nhở chú, nhất định phải bắt sống Tần Tử Duệ, tiểu thư giữ lại anh ta còn trọng dụng, làm hỏng chuyện thì tự chú biết kết quả."

Vừa nghe thấy tiểu thư ra lệnh, người bên cạnh nhất thời ngẩn ra, anh ta đã biết thủ đoạn của tiểu thư, kể từ sau không bao giờ dám gặp lần thứ hai, chỉ có thể im lặng đứng ở một bên không lên tiếng.

Đúng lúc này, chỉ nghe người đàn ông câu cá cười ha ha nói: "Mắc câu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui