Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Tần Tử Duệ rất ít khi thua trong tay kẻ khác, cho dù mấy lần giao chiến với Viêm Dạ Tước, dù cho ở vào thế bất lợi, anh ta cũng đều có thể toàn thân mà lui. Anh ta và Viêm Dạ Tước bá đạo có cách xử lý khác nhau, luôn luôn chọn phương án hành động có lợi nhất, chỉ cần tình huống không đúng, anh ta không ngại bị người ta nói thành chạy trốn, nhưng lần này rõ ràng không giống với trước đây.

Angela thiết kế cái bẫy này hoàn toàn là con đường chết, Tần Tử Duệ không cần đoán cũng biết, chỉ sợ ngay cả vệ tinh duy nhất của gia tộc La Nhĩ Đức cũng chỉ hướng bọn họ, dựa vào tàu chiến lấy một chọi năm, quả thật không khác gì chịu chết. Nếu như không có Trình Du Nhiên, anh ta có lẽ sẽ may mắn trốn thoát, cho dù có tự tin trăm phần trăm, hiện tại anh ta cũng sẽ không làm như vậy.

Vì vậy, anh ta làm ra lựa chọn an toàn nhất, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho Trình Du Nhiên, lại nói chỉ là bị bắt, chỉ cần anh muốn thoát, cũng không phải không có cách nào.

"Mục đích của các anh cũng chỉ vì bắt được tôi, chỉ mong gia tộc các anh có thể đồng ý bỏ qua cho những người khác, tôi có thể đi một chuyến với các anh." Tần Tử Duệ cũng không ngốc, A Nhĩ Kiệt chẳng qua chỉ truyền lời, lần này phải chờ người quản sự gia tộc La Nhĩ Đức đồng ý, hơn nữa nhất định phải để đám người Trình Du Nhiên an toàn rời đi.

A Nhĩ Kiệt không ngờ anh ta lại vẫn có thể thoát chết, mới vừa nghe thuộc hạ của Tần Tử Duệ hồi báo, anh ta còn tưởng rằng anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ, vừa định nói chuyện, liền nghe giọng nói truyền đến từ hố được đào ra trước đó: "Anh hai, anh đang đùa sao?" Bởi vì mặc đồ lặn đồng thời lại đang ở bên trong, giọng nói có chút ồm ồm.

Trước kia mọi người là hải tặc tinh anh, đồng thời dưới tình huống đối phương hoàn toàn không có phòng bị tự nhiên không có thương vong gì, tiện tay ném đồ lặn trên đầu xuống, Tần Viễn hơi tức giận nói: "Anh hai coi chúng em là cái gì, trơ mắt nhìn anh đi chịu chết?"

Tần Tử Duệ nhếch khóe miệng, tựa như muốn chịu chết không phải là anh, mỉm cười nói: "Chính bởi vì coi chú là anh em, mới giao nhiệm vụ chăm sóc các anh em cho chú."

Mặc dù nói là các anh em, ánh mắt của anh ta lại vô tình liếc về phía Trình Du Nhiên, tiếp tục nói: "Chú nên biết, đây là phương thức xử lý tốt nhất."

Ở cùng anh hai lâu như vậy, Tần Viễn cũng biết anh hai nói thật, nhưng vô luận thế nào anh ta cũng không thể để cho anh hai rơi vào miệng cọp, nhất định còn có biện pháp khác.

"Chỉ cần Tần tiên sinh có thể đi với tôi một chuyến, gia tộc La Nhĩ chúng tôi Đức nhất định đồng ý yêu cầu của Tần tiên sinh." Mắt thấy có hi vọng sống sót, A Nhĩ Kiệt lập tức nói lời hứa suông, anh ta cũng mặc kệ có thể thực hiện được hay không, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, anh ta sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ này.


Không đúng, chờ an toàn còn phải báo cáo với gia tộc chuyện Trình Du Nhiên ở trên đảo, đó chính là hai công lao lớn, đến lúc đó dù Dean là người phụ trách lần này, cũng sẽ không thể so với anh ta.

Đang lâng lâng ảo tưởng, pằng một tiếng, một viên đạn đột nhiên xuất hiện ở ngực anh ta, ở bên trong ánh mắt anh ta là khiếp sợ, ý thức dần dần mơ hồ, rất nhanh lâm vào trong vùng tăm tối.

Tần Viễn trừng mắt nhìn, không thể không thừa nhận, đây đúng là biện pháp nhanh gọn.

Bắn xong bị lực chấn động làm cánh tay hơi tê, Trình Du Nhiên bất mãn nói: "Lực đàn hồi của súng này ghê gớm thật." Trước kia Viêm Dạ Tước cho cô dùng súng có lẽ không có lực lớn như vậy, mới vừa rồi thiếu chút nữa khiến cô vứt khẩu súng trên mặt đất.

Tần Tử Duệ nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Sao em trực tiếp bắn chết anh ta?" A Nhĩ Kiệt có chết hay không, đối với Tần Tử Duệ mà nói sẽ không có ảnh hưởng lớn, nhưng nếu như có anh ta làm trung gian, có thể sẽ dễ dàng hơn chút.

Trình Du Nhiên cũng không nói rõ ràng, mà cười nói: "Angela bắt anh cũng không chỉ vì lấy lòng nhà họ Viêm."

Tần Tử Duệ cũng nhanh nhạy, vừa bắt đầu không nghĩ tới phương diện kia, hiện tại Trình Du Nhiên nhắc tới, lập tức hiểu được, mặt cười ranh mãnh: "Vậy tôi có phải nên tự chui đầu vào lưới hay không?"

"Tùy anh." Trình Du Nhiên tức giận trợn mắt, hiện tại đã là lúc nào rồi, tên khốn kiếp này vẫn còn đùa kiểu này.

"Tôi nói thật." Tần Tử Duệ nhíu mày nói, diễn*đàn✪lê✪quý*đôn: "Hiện tại tình cảnh của chúng tôi quả thật không tốt chút nào, cứng đối cứng trên căn bản sẽ không có phần thắng, nơi đây lại là biển rộng mênh mông, cho dù muốn chạy cũng không chạy được, dù sao đã tháo gỡ xong chuyện cậu nhóc của em, không bằng --"

Tần Tử Duệ còn chưa nói dứt lời, Trình Du Nhiên bĩu môi cắt ngang: "Anh từng là tướng giỏi nhất của Lục Tường, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?"


"Đúng vậy đó, anh hai, Trình tiểu thư nói đúng." Tần Viễn chẳng mấy khi ủng hộ Trình Du Nhiên một lần.

"Không phải vấn đề buông tha hay không buông tha." Tần Tử Duệ khẽ mỉm cười, dù là trong lúc lơ đãng, nụ cười kia cũng tràn đầy tà khí: "Cô gái Angela này tuyệt không đơn giản, chuyện đã được bố trí, chúng ta không đọ được."

Tần Tử Duệ đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong tươi cười tràn đầy quỷ dị: "Bằng không em tới chỉ huy?"

"Tôi theo." Trình Du Nhiên cũng nổi lên tính bướng bỉnh, cô không tin mình sẽ thua ở trong tay người phụ nữ Angela kia, hung ác trợn mắt nhìn Tần Tử Duệ một cái: "Chỉ sợ thuộc hạ của anh không nghe tôi."

Vỗ tay bốp bốp, mặt Tần Tử Duệ nghiêm túc nói: "Mọi người hãy nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người phải nghe theo sắp xếp của Trình tiểu thư, nếu không đừng trách Tần Tử Duệ tôi trở mặt vô tình!"

Bọn lính đánh thuê nhất thời ngẩn ra, đầu óc anh hai có phải có vấn đề rồi không, dễ dàng giao tính mạng của tất cả mọi người vào trong tay cô gái này?

Tần Viễn há miệng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nếu anh hai nói như vậy, nhất định là có lý do.

Đùa gì thế, bảo cô chỉ huy? Nếu cô có thể chỉ huy, cũng sẽ không bị người khác cầm súng uy hiếp! Cô chỉ là một bác sỹ, nếu như chỉ huy giải phẫu, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể hoàn thành, nhưng bây giờ là chiến tranh, bảo cô một tay chỉ huy, thua thiệt thế mà Tần Tử Duệ cũng nghĩ ra được!

Tần Tử Duệ không đợi cô cự tuyệt, mặt cười tà nói: "Thế nào, không dám, cảm thấy mình căn bản kém hơn Angela, hay là sợ thua cô ta?"


"Anh không phải khích tôi." Nếu anh ta đã không sợ, cô cần gì phải sợ, Trình Du Nhiên không vui nói: "Trước tiên gọi mọi người trên tàu chiến xuống."

"Không thành vấn đề." Tần Tử Duệ đồng ý, lập tức phát ra lệnh đối với người trên tàu chiến, thật sự khiến Tần Viễn nhìn trợn mắt há mồm, len lén liếc Trình Du Nhiên một cái, chẳng lẽ cô thật sự có biện pháp gì hay sao?

Mọi người thương lượng, đồng thời năm chiếc tàu chiến cũng đã vào vị trí, rối rít ngừng lại ở nơi cách đảo nhỏ không xa, chỉ huy tàu chiến dựa vào bên trên vách dốc của đảo nhỏ.

Nhìn công lao cơ hồ dễ như trở bàn tay, Ban gần như muốn hưng phấn kêu lên, đè nén hưng phấn hỏi: "Anh cả, bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"

Sắc mặt Dean bình tĩnh: "Để cho bọn họ phát hiện chúng ta rồi nói." Theo ước định khi trước thì A Nhĩ Kiệt sẽ phải phát tín hiệu mới đúng, hiện tại không có, hiển nhiên đã bị người đoán được.

Kèm theo tiếng xé gió vèo vèo, mười mấy hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng đồng thời rơi vào trên tàu chiến của Binh Đoàn Dong HT, tiếng nổ thật to nhất thời khiến tàu chiến chia năm xẻ bảy, không lâu sau trực tiếp chìm xuống.

Thật sự là kế sách của cô ư? Trừ Tần Tử Duệ ra, tất cả những người khác đều giật mình nhìn Trình Du Nhiên, đặc biệt là mấy người mới từ trên thuyền xuống, mặt càng thêm kích động nhìn về phía cô, không ngờ cô chẳng những y thuật cao minh, ở phương diện này cũng có thiên phú cao như vậy, thật không hổ là cô gái được anh hai nhìn trúng, nghĩ vậy, mọi người đem ánh mắt khâm phục chuyển hướng Tần Tử Duệ.

Chỉ là nếu như bây giờ có ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trình Du Nhiên thì chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì vừa rồi cô làm như vậy đơn thuần chỉ vì thí nghiệm xem Tần Tử Duệ có dễ dùng hay không, không thể nghĩ được cô mèo mù vớ cá rán.

Đánh chìm tàu chiến, Dean hơi nheo mắt, trầm giọng hướng thuộc hạ bên cạnh: "Kêu gọi đầu hàng."

Người nọ sớm chuẩn bị tốt thiết bị phóng thanh, lập tức giơ lên hướng trên đảo nhỏ quát: "Tần Tử Duệ, bây giờ anh đã bị chúng tôi bao vây, tàu chiến cũng đã chìm vào đáy biển, nếu như không muốn nhìn thấy từng anh em của anh chết ở trước mặt anh, tốt nhất lập tức ra ngoài."

Nếu như lời này vang lên trước khi Trình Du Nhiên động thủ, vì bảo vệ Tần Tử Duệ thật đúng là sẽ đứng ra, nhưng mà bây giờ, anh ta chỉ lấy mắt nhìn về phía Trình Du Nhiên.


Còn tới? Trình Du Nhiên hận đến răng cũng ngứa, liếc nhìn mấy tên thuộc hạ của A Nhĩ Kiệt bị khống chế trên đất, ý tưởng nhất thời lóe lên trong đầu: "Buộc mấy tên này vào vị trí dễ thấy nhất, để người bên ngoài không dám trực tiếp nổ súng."

Mới vừa rồi đã cho thấy năng lực của Trình Du Nhiên, lại nói hiện tại anh hai rõ ràng muốn cô tới chỉ huy, cũng không chờ chỉ thị của anh hai, khoảng hai ba người áp tải đi ra ngoài.

Chỉ huy trên tàu chiến, thấy Tần Tử Duệ không có phản ứng gì, Dean cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, kêu em trai nhao nhao muốn thử: "Phía dưới phải trông chờ vào chú, xông lên, bắt sống Tần Tử Duệ."

Ban đã sớm đợi không được, quát to một tiếng: "Theo tôi lên." Mang theo thuộc hạ rối rít ngồi lên xe thủy bộ, vọt tới bờ biển.

Hai lần ra mệnh lệnh xong, trong đầu Trình Du Nhiên nhất thời trở nên rỗng tuếch, hiện tại cô có chút hối hận vì ở cùng Viêm Dạ Tước thời gian dài như vậy cũng không học được một chút, làm cho hiện tại tay chân luống cuống.

Đúng lúc này, một Binh Dong chạy nhanh tới nói: "Anh hai, Trình tiểu thư, kẻ địch đã muốn xông lên."

Binh đến tướng chặn, điểm này Trình Du Nhiên còn biết, vội nói với Tần Viễn: "Lập tức mang mọi người đi phòng thủ, chúng ta chiếm giữ địa thế thuận lợi, hơn nữa đối phương một lòng muốn bắt Tần Tử Duệ, không thể nào giết người, các anh chỉ cần không để cho bọn họ xông lại là được."

Tần Tử Duệ gật đầu, những bố trí này so với bản thân ngày trước cũng không sai biệt lắm, nếu như là lời của anh ta, kế tiếp nhất định là sẽ phá vòng vây, chỉ là không biết Trình Du Nhiên sẽ cho kinh ngạc gì.

Phái Tần Viễn đi, Trình Du Nhiên giống như tìm được trạng thái lúc làm giải phẫu cho người ta, cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên kéo Tần Tử Duệ nói ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn: "Đi trước dò xét tình hình kẻ địch rồi nói."

Đảo nhỏ có ba phương hướng, mười mấy chiếc xe thủy bộ đã xông lên bờ cát, đám người Tần Viễn đã mai phục tốt triển khai giao chiến kịch liệt, tàu chiến bốn phía cũng đồng thời đem họng pháo nhắm ngay đảo nhỏ, để ngừa có phát sinh ngoài ý muốn.

Trình Du Nhiên và Tần Tử Duệ nằm bên vách núi duy nhất không có động tĩnh, lẳng lặng nhìn về phía chỉ huy tàu chiến, đột nhiên, Trình Du Nhiên chỉ vào người đàn ông trung niên có gương mặt nhàn nhã trên tàu chiến nói: "Hắn ta có phải là người phụ trách lần này không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận