Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Năm chiếc tàu chiến, ở trên Thái Bình Dương cũng tuyệt đối có một sức mạnh không nhỏ, Tần Tử Duệ đối phó với có một tàu chiến duy nhất hơn nữa vây ở trên đảo hoang, hoàn toàn có thể nói là dễ như trở bàn tay, cho nên hành động lần này gia tộc La Nhĩ Đức cũng không có sắp xếp bất kỳ quân cứu viện nào, nhưng lần sắp xếp không sơ hở này lại xảy ra những điều ngoài ý muốn.

Ba chiếc tàu chiến bị đánh chìm, hai chiếc bị cướp, đoàn thủy thủ chết nghiêm trọng, dù La Nhĩ Đức bá chủ trên biển, tổn thất lớn lần này cũng có chút không chịu nổi.

Lẳng lặng nghe thuộc hạ hồi báo, vẻ mặt Angela không thay đổi, chỉ có ngón tay ngọc không nén được đập ở trên ghế sofa, hai mắt màu xanh nhạt tùy ý quét một vòng ở trên người thuộc hạ, mang theo khí thế nữ hoàng như có như không.

"Tôi biết rồi." Nhướng đôi mi lên, Angela thản nhiên nói: "Tạm thời ngưng hẳn hành động đối với Tần Tử Duệ, thuận tiện gửi tin cho Viêm bang, nói là Trình Du Nhiên ở chung một chỗ với Tần Tử Duệ."

Không hổ là tiểu thư, dù là thua cũng có thể khiến Trình Du Nhiên bị thiệt thòi lớn, thuộc hạ sùng bái liếc nhìn tiểu thư, lập tức cúi đầu hỏi: "Mấy người trên hải đảo sẽ xử trí như thế nào?"

"Gia tộc không cần phế vật." Lạnh lùng nói một câu, lập tức ban tử hình cho đám người kia, bất luận trước kia bọn họ vì gia tộc lập được bao nhiêu công lao, nhưng từ hôm nay trở đi, bọn họ đã không thể dùng, người vụng về, người hậu đậu, đều sẽ bị gia tộc vứt bỏ.

Nếu như Tần Viễn ở chỗ này, nhất định sẽ bị sức phán đoán chuẩn xác của Trình Du Nhiên làm cho kinh động lần nữa, năng lực cô tuyệt đối không thua Angela, đáng tiếc bản nhân thật sự quá lười, căn bản không phát triển theo phương diện này.

Trên Thái Bình Dương, hai chiếc tàu chiến gạt ra gợn sóng, chậm rãi từ xa lái tới, trải qua thời gian chiến đấu khá dài, mặc dù mọi người cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trên mặt mỗi người đều treo nụ cười hưng phấn, từ cổ chí kim chiến đấu lấy ít thắng nhiều chỗ nào cũng có, nhưng tự mình trải nghiẹm vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn thoát ra từ trong cạm bẫy được sắp xếp kín đáo.

So sánh với bọn họ, sắc mặt Trình Du Nhiên lại trắng bệch hơn, bởi vì tật xấu say tàu của cô lại tái phát. Đúng lúc này, Tần Tử Duệ hắng giọng nói: "Mọi người yên lặng một chút, tôi có lời muốn nói."

Vừa dứt lời, chung quanh hò hét loạn lên lập tức trở nên an tĩnh, trên một tàu chiến khác, mọi người cũng đều tụ tập ở bên cạnh thiết bị điện tử truyền tin, cũng khẩn cấp muốn biết anh hai muốn nói cái gì.


Coi như hài lòng đối với phản ứng của thuộc hạ, Tần Tử Duệ gật đầu, tiếp tục nói: "Mọi người còn nhớ hay không, quy định của đảo Tường Long chúng ta?"

Cho dù là hải tặc, đều là ân oán rõ ràng, tựa như Lục Tường, thời điểm ở đảo Tường Long nhận định Trình Du Nhiên là người của Viêm Dạ Tước, nhưng bởi vì đã từng cứu tính mạng của anh ta, anh ta cũng chỉ có thể giải quyết bằng cách giao cô cho Kim Vạn, nếu không một trăm Trình Du Nhiên cũng không cách nào còn sống ra đảo Tường Long.

Chỉ là chuyện hôm nay, lại có quan hệ gì đến quy định của đảo Tường Long? Mọi người không hiểu ý, chỉ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh hai, hi vọng anh ta có thể nói rõ.

Nghiêng đầu liếc nhìn Trình Du Nhiên, Tần Tử Duệ nhếch khóe miệng, lộ ra bộ dáng tươi cười tà mị: "Ơn cứu mạng, ơn đồng tái tạo, hôm nay Trình Du Nhiên đã cứu tính mạng của tất cả mọi người, không phải chúng ta nên bày tỏ một chút gì sao?"

"Anh hai, anh nói đi, cho dù liều mạng điều này, cũng phải giúp Trình tiểu thư làm được!"

"A Khôi nói đúng, mặc dù thực lực của chúng ta đã không lớn bằng lúc trước, nhưng cũng không phải thứ hèn nhát, Trình tiểu thư nói một câu, vào trong nước sẽ đi vào trong nước, vào trong lửa sẽ đi vào trong lửa, tuyệt chẳng sợ hãi!"

"Không tệ, anh hai, anh cứ nói thẳng!"

Trình Du Nhiên đang còn mơ mơ màng màng, nghe bọn họ hỗn loạn hình như còn nhắc tới mình, cau mày mở mắt, muốn xem xem bọn họ lại đang giở trò quỷ gì.

Lúc này, Tần Tử Duệ cười một cái nói: "Trình Du Nhiên xuất thân danh môn, tiền tài dĩ nhiên sẽ không để vào mắt, chỉ là vị trí người chủ quan Binh Đoàn Dong chúng ta treo lơ lửng thời gian dài như vậy, cũng nên tìm người ngồi rồi đúng không?"


Trình Du Nhiên còn chưa hiểu anh ta đang nói gì, sắc mặt người phía dưới đều đại biến, vì kỷ niệm Lục gia, thời điểm thành lập Binh Đoàn Dong HT, Tần Tử Duệ vẫn tự cho mình là anh hai, Tần Viễn phía dưới vẫn là em ba, vị trí lão đại vẫn để không, hiện tại anh ta đột nhiên nhắc đến, chẳng lẽ muốn để cho cô ngồi lên vị trí lão đại này, nhưng không phải cô là người của Viêm Dạ Tước sao?

Những người khác không dám nói, Tần Viễn lại không kiêng kị gì, trực tiếp mở miệng hỏi: "Anh hai, cô ấy đã cứu chúng ta, quả thật không sai, nhưng cũng không nhất thiết phải dùng phương thức này chứ, lại nói cô ấy và chúng ta căn bản cũng không phải cùng một đường --"

"Hiện tại chúng ta là Binh Đoàn Dong, lấy tiền tài của người ta, giúp người ta tiêu tai*, cùng Vua y chợ đen thu tiền làm việc khác nhau ở chỗ nào?" Tần Tử Duệ không đợi anh ta nói xong, không vui cắt đứt lời anh ta, hướng về phía anh ta trầm giọng nói: "Vậy thì Tần Viễn, cậu đã sớm quên quy định của chúng ta, không muốn thi hành?"

*tiêu tai: giải trí, giảm mối nguy.

"Anh hai, anh biết em không có ý này." Tần Viễn nhăn mặt nói: "Chỉ cần anh hai nói, em đều ủng hộ."

"Các anh đang nói cái gì, có phải nên để cho người trong cược là tôi hiểu rõ trước rồi nói tiếp hay không?" Trình Du Nhiên cố nén cơn buồn nôn, kích động nhẹ giọng hỏi, bản năng cảm thấy không phải chuyện gì tốt.

"Không có gì, em đã cứu cả Binh Đoàn Dong chúng tôi, chúng tôi không gì báo đáp, cho nên chỉ có thể bán mình cho em." Tần Tử Duệ nhíu lông mày, mặt đùa giỡn cười nói.

"Anh nói cái gì?" Vuốt vuốt lỗ tai, Trình Du Nhiên xác định bọn họ không có vấn đề, mới quay đầu nhìn về phía Tần Tử Duệ hỏi: "Đầu anh không bị đụng chứ?" Sau khi hỏi xong cảm thấy lời này sao quen vậy, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, hình như cô cũng đã hỏi Viêm Dạ Tước lời tương tự.

"Hiện tại tôi rất tỉnh táo." Gương mặt Tần Tử Duệ mỉm cười: "Không tin em có thể hỏi bọn họ, quy định đảo Tường Long chúng tôi, em đã cứu chúng tôi, phải tiếp nhận quyền báo ơn của chúng tôi."


"Nhưng bây giờ các anh đã không phải là hải tặc, hơn nữa nếu như không phải là bởi vì tôi, các anh cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy."

Tần Tử Duệ lắc đầu: "Ân oán giữa chúng tôi và Viêm bang đã là từ lâu, cho dù không có em, vẫn sẽ có hôm nay." Anh ngược lại nói lời thật, cô gái giống như Angela, Trình Du Nhiên không tồn tại, cũng nhất định sẽ bắt bọn họ để giành công.

Đây không phải là bất đắc dĩ ư, Trình Du Nhiên cũng không muốn khiến mình mệt mỏi thêm, tiếp tục lấy cớ: "Nhưng tôi không biết quản lý thế nào, anh không sợ tôi sẽ đùa giỡn các anh à?"

"Lúc trước chỉ huy chiến đấu trận chiến đã nói rõ năng lực của em, sẽ không ai hoài nghi điểm này." Đối với Trình Du Nhiên phản bác, Tần Tử Duệ sớm có chuẩn bị.

Trình Du Nhiên bừng tỉnh hiểu ra, không trách được lúc ấy anh ta nhất định đem quyền chỉ huy ném cho mình, thì ra là đã sớm tính toán tốt rồi, chỉ là anh ta kiên trì muốn mình ngồi lên vị trí kia rốt cuộc là vì cái gì, rõ ràng không thể nào là muốn hãm hại mình, chẳng lẽ là muốn hòa hảo cùng Viêm Dạ Tước?

Nghĩ cũng không nghĩ ra, Trình Du Nhiên không vui nói: "Được rồi, chỉ cần anh không sợ tôi đem các anh đưa cho Viêm Dạ Tước là được." Lại nói hình như làm lão đại cũng không tồi, ít nhất sẽ không dễ dàng bị người bắt đi giống như trước, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là những cậu em này phải nghe lời.

"Sẽ không." Tần Tử Duệ cười tự tin, cứ như vậy, dẫu cho không thể lấy được cô, anh ta cũng có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô, dù sao bất luận là nhà họ Viêm, hay Angela, bây giờ uy hiếp đối với cô quá lớn.

Đần độn u mê ngồi lên vị trí lão đại Binh Đoàn Dong HT, chỉ là Tần Tử Duệ cũng không phải thường chăm sóc cô, bình thường Binh Đoàn Dong vẫn do anh ta trông coi, chỉ cần cô không đồng ý cũng sẽ không nói với bên ngoài, điều này làm cho Trình Du Nhiên bình thường lười biếng cũng cảm thán anh chàng này vô cùng giỏi, cô thích nhất kiểu ông chủ hất tay chỉ đạo.

Quan mới nhậm chức, Trình Du Nhiên đem chủ ý đánh tới trên người Angela, mặc dù cô không muốn nhúng tay vào Binh Đoàn Dong, nhưng bị người hãm hại, thế nào cũng phải đòi lại, nếu không thì rất xin lỗi chính cô.

Nghĩ vậy, Trình Du Nhiên đưa mắt nhìn về phía Dean bị giam, kể từ ngày để Ban ở lại trên đảo hoang, anh ta luôn có bộ dạng nhắm mắt chờ chết, thu phục đương nhiên không có khả năng, giữ một người của gia tộc La Nhĩ Đức ở bên người quả thật là ngại mạng mình dài, làm sao lợi dụng anh ta để có giá trị cao nhất đây?

Gọi hai anh em Tần Tử Duệ vào, đây cũng là lần đầu tiên Binh Đoàn Dong HT hội nghị, thật may là ít người, không cần như Viêm Lệnh Thiên hỏi ý kiến từng người.


Bởi vì lúc trước Tần Viễn hoài nghi Trình Du Nhiên, vào lúc này là người đầu tiên nhảy ra giải quyết khó khăn cho cô, nhếch nhếch miệng nói: "Chuyện này còn không đơn giản, ném hắn xuống biển làm mồi cho cá, bên La Nhĩ Đức, chúng ta trực tiếp phái người đánh một trận là được, dám hãm hại chúng ta!"

Tần Tử Duệ lắc đầu: "Hiện tại không thể so với trước kia, bây giờ chúng ta chỉ còn lại ba mươi lăm người, hơn nữa tuyệt đại đa số đều bị thương, liều mạng với bọn họ người thua thiệt tuyệt đối là chúng ta."

"Vậy tôi không có biện pháp." Tần Viễn cúi xuống, đánh nhau thì không thành vấn đề, nhưng nói đến mưu kế người, anh ta không có bộ óc này, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Anh có thể tính toán việc Angela sẽ không đi cứu người, vậy thì anh nghĩ đi."

Giọng Tần Viễn không lớn, lại rõ ràng truyền tới ta Trình Du Nhiên và Tần Tử Duệ, ánh mắt hai người sáng lên, liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều đã nghĩ biện pháp gây chút chuyện cho Angela, hai người vô cùng ăn ý vỗ bả vai Tần Viễn nói: "Chủ ý này hay."

Tần Viễn sững sờ, nhìn vẻ mặt hai người hẳn là nghĩ tới chủ ý gì, mặc dù anh ta không biết mình nói gì, có điều từ nhỏ đến lớn anh ta thân nhất với anh hai, chỉ cần anh hai vui mừng thì anh ta cũng vui mừng, bây giờ nhìn trên mặt anh hai phát ra nụ cười từ nội tâm, anh ta đột nhiên cảm thấy, hình như Trình Du Nhiên gia nhập là một quyết định đúng đắn.

Biện pháp nghĩ xong, nhưng mà bây giờ vẫn không thể lập tức áp dụng, chỉ dặn dò người trông chừng Dean trước tiên chăm sóc anh ta thật tốt, ngộ nhỡ nghĩ không thông tự sát vậy thì phí công nhọc sức.

Giải quyết việc phiền lòng, tật xấu say tàu của Trình Du Nhiên hình như cũng khá hơn nhiều, thừa dịp bây giờ còn tỉnh táo, cầm lấy điện thoại của Tần Tử Duệ đem thay sim mình vào, mất tích nhiều ngày, sợ rằng tất cả mọi người sẽ lo lắng.

Vừa mở điện thoại di động lại, tiếng nhắc nhở liên tiếp truyền đến, trước mắt là ba tin đều là từ Lâm gửi tới, đã lâu không gặp cũng không biết cô ấy thế nào, tiện tay đè xuống tin nhắn thoại --

"Cathy, chừng nào thì cậu có thời gian, có thể tới xem cho chồng tôi trước hay không, một mình tôi sắp không chịu nổi."

"Cathy, nghe nói cậu rơi từ máy bay xuống, hiện tại an toàn chứ, nhận được lời nhắn lập tức điện trở lại, tôi phái người đi đón cậu."

"Cathy, rốt cuộc cậu ở nơi nào, còn không về chỉ sợ không kịp gặp bác trai lần cuối. . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận