Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

"Em thấy anh giống như là đang nói đùa sao?" Viêm Kinh Vũ cười lạnh, bước nhanh đi đến ngồi xuống trước mặt Vạn Tuyết Cầm, nắm cằm bà ta hỏi.

"Không thể nào!" Vạn Tuyết Cầm hét lên một tiếng, đưa tay muốn đẩy bàn tay to của anh ta ra, nhưng chút hơi sức của bà ta sao có thể đẩy được, trên da thịt trắng nõn lưu lại những dấu đỏ.

Không tránh thoát được, trong lòng Vạn Tuyết Cầm càng gấp, lớn tiếng quát lớn: "Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi người."

"Em cứ tiếp tục kêu đi!" Viêm Kinh Vũ giống như tìm được thú vui, mặt cười tà nói: "Tốt nhất có thể khiến tất cả mọi người tới đây, để cho bọn họ xem tổng giám đốc phu nhân của họ rốt cuộc là loại phụ nữ gì, chồng mới chết mấy ngày đã không kịp chờ đợi bắt đầu tìm đàn ông."

"Đừng." Nghe Viêm Kinh Vũ nói như vậy, Vạn Tuyết Cầm nhất thời giống như là bị bắt chặt xương sườn mềm, cầu khẩn: "Viêm tiên sinh, nếu như anh không hài lòng đối với giá tiền này, chúng ta còn có thể bàn lại, mời buông tôi ra trước có được hay không?" Trả giá tất cả cũng đã làm, bà ta không thể thất bại trong gang tấc vào lúc mấu chốt.

Không biết Viêm Kinh Vũ đột nhiên có ý định thương hoa tiếc ngọc, hay lời Vạn Tuyết Cầm nhả ra có tác dụng, Viêm Kinh Vũ buông tay ra, ngã ngửa người về phía sau, nằm trên ghế sa lon nói: "Em muốn giải quyết tôi trước rồi lại đi tìm người khác chứ gì?"

Vạn Tuyết Cầm cả kinh trong lòng, không ngờ anh ta chỉ liếc cái đã nhìn thấu tâm tư mình, xem ra lần này thật sự rất khó bỏ qua, trên mặt bứt ra nụ cười cứng ngắc nói: "Làm sao có thể, trước lúc đàm phán thành công với Viêm tiên sinh, tôi làm sao dám tìm người khác."

"Không biết nếu như mà tôi đem chuyện này nói cho Viêm Dạ Tước thì sẽ như thế nào?" Viêm Kinh Vũ không chút khách khí đem hai chân mình gác lên cặp đùi đầy đàn hồi của Vạn Tuyết Cầm, cười híp mắt hỏi: "Tuy em không phải là người trong hắc đạo, cũng có thể biết sự lợi hại của Viêm Dạ Tước, tôi còn có thể miễn phí tặng em một tin, một thời gian trước trong hội nghị gia tộc nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước thiếu chút nữa trở mặt với cả gia tộc."

Nghe Viêm Kinh Vũ nói như vậy, con ngươi Vạn Tuyết Cầm đột nhiên co rụt lại, Vạn Tuyết Cầm vốn muốn rút ra hai chân lại nhịn xuống, gương mặt tràn đầy mị hoặc hơi trắng bệch, nhưng mà vô cùng xác định nói: "Viêm tiên sinh sẽ không làm như vậy."

"Tôi xác thực sẽ không làm như vậy." Viêm Kinh Vũ không có phản bác, ngược lại có chút hăng hái nói: "Em là người phụ nữ rất thông minh, nên biết chuyện này ngoại trừ tôi làm được ra, cũng chỉ có anh cả tôi, nhưng nếu như anh cả biết em tìm tôi trước thì sẽ như thế nào?"

Viêm Hạo Thừa tiếu lý tàng đao, trước kia bà ta cũng nghe Mộ Viễn Chi nói qua, nếu để cho anh ta biết chuyện này, coi như không trực tiếp cự tuyệt, sau đó nhất định sẽ bù lại, chẳng lẽ chỉ có một con đường nương nhờ vào anh ta sao?

Bóp bóp nắm tay, Vạn Tuyết Cầm chưa từ bỏ ý định nói: "Nhưng nếu như mà tôi đi theo anh, Trình Du Nhiên chết vì tai nạn chẳng lẽ Viêm Dạ Tước sẽ không hoài nghi ư, còn nữa, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sao tôi còn có thể nắm trong tay nhà họ Mộ?"

"Tôi muốn em làm người tình bí mật của tôi, không cần công khai." Dẫu cho không có những lý do này của Vạn Tuyết Cầm, Viêm Kinh Vũ cũng không muốn bà ta trở thành vợ mình, mặc dù nhà họ Viêm cưới mấy vợ cũng không hề gì, nhưng tác dụng ở chỗ Vạn Tuyết Cầm hơn nhiều ở một đồ chơi ở nhà họ Viêm.

Nhếch khóe miệng lên, Viêm Kinh Vũ lấy một phần tài liệu sớm chuẩn bị tốt từ trong túi ra, nói: "Bệnh viện tiếp tục do em quản lý, cần tiền cùng người thì cứ việc nói, chỉ là lúc tôi cũng cần bệnh viện thì em phải đưa ngay."

"Đừng vọng tưởng có ý định gì." Hoàn toàn không cho Vạn Tuyết Cầm có thời gian suy nghĩ gì khác, Viêm Kinh Vũ tiện tay lấy hợp đồng chuẩn bị xong trước đó từ trong túi ra bỏ trên bàn: "Ký nó, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện."

Chữ trên tài liệu cũng không nhiều, đại ý là bắt đầu từ hôm nay, vật Vạn Tuyết Cầm sở hữu bao gồm bản thân bà ta đều thuộc về một mình Viêm Kinh Vũ.

Về mặt pháp luật hợp đồng này hoàn toàn là một tờ giấy lộn, ở trên tay Vạn Tuyết Cầm lại nặng nghìn cân, bà ta rất rõ ràng, chỉ cần bà ta ký tên lên nó, cho dù sau này bà ta tìm được núi dựa lớn hơn nữa cũng vô ích, thứ đồ này, ở trong hắc đạo chính là luật pháp.

"Chẳng lẽ anh không sợ anh cả anh biết ư?" Viêm Hạo Thừa đã đi Newyork, đây là một điểm cuối cùng có thể chấn nhiếp đến Viêm Kinh Vũ, đáng tiếc --

"Cái này cũng không cần em suy tính thay tôi." Viêm Kinh Vũ ngồi dậy, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo mang theo không cho cự tuyệt: "Em yêu, em không có lựa chọn nào khác."

Thân thể Vạn Tuyết Cầm căng cứng, dù thế nào bà ta cũng không nghĩ ra, nhiều năm khổ tâm như vậy thế nhưng để cho người khác sử dụng, Trình Du Nhiên! Nghĩ đến cái tên này, trên mặt Vạn Tuyết Cầm hiện lên oán hận trước nay chưa có, nếu không phải là cô muốn mưu đoạt gia sản, mình cũng sẽ không bị bức đến nông nỗi bán mình làm nô, mình đã bị khổ, sẽ phải khiến cô trả lại gấp mười lần!

Nghĩ tới đây, Vạn Tuyết Cầm cũng không có gì không thể buông tha được nữa, quay mặt lại cười lạnh nói: "Tôi có thể ký tên ở phía trên, nhưng điều kiện phải sửa đổi, Trình Du Nhiên phải bắt sống, để tôi xử trí, nếu không dù là lưới rách cá chết, tôi cũng không để cho anh được như ý."

"Thành giao." Viêm Kinh Vũ muốn bà ta cam tâm tình nguyện, mặc dù như vậy khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng tương tự, về sau bà ta cũng sẽ chết tâm sập đất đi theo mình.

Lần này Vạn Tuyết Cầm không tiếp tục từ chối, không chút do dự ký tên mình ở trên hợp đồng, từ đó về sau, bà ta và con trai bà ta, bao gồm cả bệnh viện nhà họ Mộ cũng đã là vật phẩm riêng của Viêm Kinh Vũ.

"Công sự đã nói xong, hiện tại nên tiếp tục chuyện vừa nãy chúng ta còn chưa làm xong." Đem hợp đồng bỏ vào trong túi, trong mắt Viêm Kinh Vũ tràn đầy cuồng dã và tham muốn giữ lấy, lúc Vạn Tuyết Cầm duyên dáng kêu to, tiện tay ném bà ta lên trên ghế sofa, đôi tay xé ra, quần áo giá trị vài chục vạn trực tiếp bị anh ta xé thành hai nửa, lộ ra một mảng da thịt trắng noãn. . . . . .

Mà giờ phút này, trong phòng viện trưởng **, cửa phòng đông lạnh lại yên tĩnh đến cả âm thanh cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tiểu Vương ở phòng trực ban híp đôi mắt vẫn chưa tỉnh, hết ăn lại nằm, anh ta có thể tìm một công việc thanh nhàn như vậy quả thật không dễ, nếu như không phải là anh ta thường nịnh nọt ở trước mặt Vạn Nhã Cầm, chỉ sợ sớm đã bị đuổi ra bệnh viện. Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

"Tiểu Vương, lập tức lấy gì đó số 115 khu C cho tôi, đây là biên lai lấy ra."

Tiểu Vương sợ hết hồn, còn tưởng rằng cấp trên của mình đến, vội bày ra bộ dáng tìm cái gì , ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bác sỹ Lâm cũng là một trong Phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng ngay từ sáu, bảy năm trước ông ta cũng không quan tâm chuyện của bệnh viện, lần này nếu như không phải là bệnh tình của tổng giám đốc nghiêm trọng, chỉ sợ ông ta cũng không xuất hiện, tuy vậy, cũng không thể giữ được mạng của tổng giám đốc.

"Lập tức lấy cho ngài." Bất luận như thế nào, ông ta cũng là một trong người có chỗ đứng của bệnh viện, ngộ nhỡ tâm tình ông ta hôm nay không được, vị trí của mình có thể không giữ được, vội nhận lấy biên lai trên tay ông ta, nhìn cũng chưa từng nhìn liền lấy thứ ông ta muốn tìm.

"Tư cách tốt như vậy cũng không biết lợi dụng, nếu tôi có bản lĩnh này, đã sớm cả ngày ăn chơi đàng điếm rồi." Nhìn bóng lưng bác sỹ Lâm rời đi, tiểu Vương lắc đầu thì thào, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, xem ra đã như ông cụ, trên đầu đầy tóc bạc, gương mặt đó từ lúc ông ta vào bệnh viện cũng không chê cười qua.

Trong tay là hai túi máu ướp lạnh, phía trên cũng không có khác gì chất lỏng trong tủ lạnh, chỉ là ở trên nhãn chia ra một là F và một là Z.

Xác định là thứ trước đó mình đặt vào, bác sỹ Lâm càng khẩn trương, chuyển qua khúc quanh, thấy khắp mọi nơi không có người nào, mang tương máu bỏ vào trong túi hồ sơ đã sớm chuẩn bị tốt, phong kín bên ngoài, xác định không có vấn đề gì, mới như trộm đi hướng phòng làm việc của mình.

Mỗi Phó viện trưởng đều có phòng làm việc riêng, mặc dù rất nhiều người một năm đều chưa chắc dùng tới một lần, nhưng trừ một vài thiết bị đặc biệt lớn, tất cả dụng cụ cũng khá đầy đủ, bác sỹ Lâm thận trọng đóng cửa lại, lại xem trên túi hồ sơ, lúc này mới coi như là thở phào nhẹ nhõm.

Mở phòng làm việc ra, kiểm tra loại máu, kiểm tra DNA và dụng cụ kiểm tra SNP cũng đã mở ra, hiện tại ông ta chỉ cần đem hai phần máu trên tay hòa tan sau đó kiểm tra đo lường, là có thể biết suy đoán dấu kín trong lòng ông ta.

Bác sỹ Lâm và mẹ Trình Du Nhiên - Trình Oánh là bạn học, đã từng là một trong những người theo đuổi bà, đáng tiếc bản thân ông ta tương đối đần độn, cuối cùng hoa rơi vào nhà họ Mộ, lúc ấy đầu óc ông ta nóng lên, cũng đi theo tham gia ứng tuyển vào bệnh viện nhà họ Mộ, từ đó thành một thành viên trong bệnh viện nhà họ Mộ, chờ đợi đến gần ba mươi năm, ông ta không có ý khác, chỉ cần có thể nhìn người phụ nữ mình thích hạnh phúc là đủ rồi.

Chỉ là Trình Oánh cũng không hạnh phúc, hơn mười năm trước, Mộ Viễn Chi lấy lý do bà không thể sinh con nữa, mang về một đôi mẹ con, điều này làm cho ông ta tức giận vô cùng, tuy Trình Oánh không có nói gì, một người ngoài như ông ta càng khó nói, cho nên chỉ có thể tận tình khuyên bảo bà.

Sau mấy lần ông ta đi đến nhà họ Mộ thì cũng cảm giác có cái gì không đúng, đặc biệt là chứng kiến đứa trẻ đó, cứ có cảm giác giống như sót cái gì, nhưng lúc đó chỉ lo khuyên bảo Trình Oánh, thời gian dài cũng quên mất chuyện này.

Sau trong mấy năm này, bởi vì cần học tập và trao đổi học thuật, trên căn bản ông ta không tiếp tục đến biệt thự nhà họ Mộ, chờ sau này lại nhìn thấy đứa trẻ năm đó lần nữa, ông ta rốt cuộc phát hiện chỗ không đúng trong đó, đứa bé này lại bị chỉnh dung! Mặc dù chỉ ở một chỗ không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa dấu vết rất nhỏ, nhưng mà vẫn bị ông ta phát hiện ra, điều này làm cho ông ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mới mấy tuổi cũng bắt đầu làm chỉnh dung, chẳng lẽ bọn họ không sợ tạo thành tổn thương gì đối với đứa trẻ sao?

Ngày hôm sau, khi ông ta muốn đem chuyện này nói cho Trình Oánh, lại nghênh đón tin dữ, Trình Oánh nhảy lầu tự sát.

Vào lúc ông ta vô tri vô giác tham gia tang lễ của Trình Oánh, đột nhiên thấy hôm nay trên mặt Mộ phu nhân Vạn Tuyết Cầm lộ ra nụ cười hả hê, điều này làm cho ông ta hận không thể đi lên quất cho bà ta một cái tát, nhưng lại thấy cậu bé 5, 6 tuổi bên cạnh bà ta thì đột nhiên to gan phỏng đoán: chẳng lẽ đứa nhỏ này căn bản cũng không phải là của Mộ Viễn Chi hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui