Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

"Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?" Giọng nói âm trầm giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, lao thẳng về phía Trình Du Nhiên.

Lần này Đường Nghiêu thật sự có sát tâm, ban đầu bị một súng, có thể đè
xuống lửa giận tạm thời không truy cứu đến đã cực hạn của ông ta, không
ngờ đối phương lại khiêu khích ông ta nữa, thật sự coi ông ta là quả
hồng mềm mà bóp, nếu như Trình Du Nhiên không thể cho ông ta một câu trả lời hài lòng, cho dù cô là phụ nữ của Viêm Dạ Tước, ông ta cũng giết
không tha.

Lời nói của Trình Du Nhiên không chỉ khiến đám người Đường Nghiêu tức
giận bốc khói trên đầu, ngay cả Viêm Dạ Tước cũng hơi nhíu nhíu mày,
nhưng rất nhanh bị nét mặt khối băng thay thế.

"Tước, phụ nữ của chú hình như có chút không biết phép tắc, có muốn tôi
dạy dỗ giúp chú một tay hay không?" Giọng của Viêm Hạo Thừa mặc dù thân
sĩ trước sau như một, lại chỉ thẳng chỗ hiểm của Viêm Dạ Tước, nếu bọn
họ tới quấy rối, anh ta cũng không cần khách khí với bọn họ nữa.

Anh ta nói gì, muốn dạy dỗ chị dâu? Bôn Lang và Đan Hùng cười lạnh, đồng thời tiến lên trước một bước, dám nói thế với chị dâu, dù đối phương là Thừa thiếu gia cũng không được.

Trong hai tròng mắt lạnh như băng của Viêm Dạ Tước tản ra lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Hạo Thừa, trầm giọng nói: "Cô nói không sai."
Tuy rằng anh có chút bất mãn đối với Trình Du Nhiên, nhưng cô là phụ nữ
của anh, bất luận cô nói gì, anh cũng ủng hộ.

Nghe Viêm Dạ Tước nói như vậy, Trình Du Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng nâng lên, lộ ra nụ cười thiên sứ, chỉ vào Đường Nghiêu tiếp
tục nói: "Ông có bệnh."

Phốc! Bôn Lang há mồm phun một ngụm nước miếng, ngửa mặt cười ngửa tới
ngửa lui, chị dâu không hổ là chị dâu, nói chuyện thật sự rất có lực sát thương, cùng một câu nói hai lần, mặt Đường Nghiêu xanh mét rồi.

Vào lúc Đường Nghiêu sắp bùng nổ, một giọng nói trẻ con tức giận vang
lên: "Ông lão, cháu thấy ông thật là ngu đần, mẹ cháu là bác sỹ, mẹ nói
ông có bệnh thì ông nhất định có bệnh."


Mặc dù Tiểu Nặc nói năng vô lễ, nhưng đám người Viêm Hạo Thừa cũng giật
mình, mới vừa rồi chỉ lo tức giận, quên mất Trình Du Nhiên còn có thân
phận Vua y, nếu như cô nói thật, vậy mình cũng nên cẩn thận, ông Đường
là thuộc hạ quan trọng nhất của anh ta, thật xảy ra điều gì ngoài ý
muốn, anh ta khóc cũng không có chỗ, chỉ là anh ta có chút không rõ,
những năm này ông Đường đã đắc tội với Viêm Dạ Tước, tại sao cô còn nói
ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là đạo đức nghề nghiệp?

Cẩn thận nhìn Trình Du Nhiên một cái, Viêm Hạo Thừa nhỏ giọng hỏi: "Bác
sĩ Trình nói thật?" Mới vừa rồi còn kêu gào muốn dạy dỗ Trình Du Nhiên,
hiện tại lại gọi là bác sỹ, quả thật không hổ là tiếu lý tàng đao.

Trình Du Nhiên cười lạnh một tiếng không nói gì, là người đều sẽ sợ
chết, đặc biệt là người giống như Đường Nghiêu, coi như ông ta có bản
lãnh ngang trời, cô cũng không sợ, hôm nay, cô thắng chắc!

Sắc mặt Đường Nghiêu biến đổi thất thường, hiện tại ông ta cũng không
cách nào nắm chặt lời Trình Du Nhiên nói là thật hay giả, thân phận Vua y đã sớm khiến cô nổi tiếng bên ngoài, hơn nữa nghe nói mấy ngày trước
còn được sách thuốc gia truyền nhà họ Mộ, nói không chừng trên người
mình quả thật có chút bệnh gì đó.

Chỉ là lấy thân phận của ông ta dĩ nhiên không thể nào đi hỏi Trình Du
Nhiên, chỉ hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, sinh mạng vĩnh vi
đều quan trọng hơn so với bất kỳ vật gì.

"Bác sĩ Trình" Tình huống hiện tại như thế, Viêm Hạo Thừa cũng không thể không cúi đầu, nho nhã lễ phép nói: "Không biết rốt cuộc ông Đường bị
bệnh gì, có nguy hại đến thân thể không?"

Trình Du Nhiên nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Anh cả không phải là chưa nghe quy định của tôi chứ, muốn biết cũng được, trước hết
bảo lão già này xin lỗi con trai tôi." Hiện tại cầu xin cô, cô dĩ nhiên
không dễ dàng bỏ qua cho Đường Nghiêu, uy hiếp cô cũng thôi, còn muốn
gây bất lợi cho Tiểu Nặc, làm mẹ thế nào cũng phải đòi lại cho con trai.


"Cô --" Đường Nghiêu hận đến cắn răng nghiến lợi, bảo ông ta ở trước đám đông nói xin lỗi với đứa bé, còn không bằng giết ông ta, tức giận quay
đầu đi, cùng lắm thì trở về tìm mười bác sỹ đứng đầu kiểm tra cho ông
ta, bác sỹ trong thiên hạ cũng không chỉ có mình Trình Du Nhiên.

Nghe Trình Du Nhiên thế nhưng nói lên một yêu cầu xảo trá như vậy, Viêm
Hạo Thừa nhíu nhíu mày, chỉ là vì vị trí người nói chuyện, anh ta cố nén tức giận nói: "Ông Đường là người đã có tuổi, không bằng để tôi nói lời xin lỗi với Tiểu Nặc."

Nói qua không đợi Trình Du Nhiên đồng ý, quay đầu hướng Tiểu Nặc nói:
"Tiểu Nặc, mới vừa rồi là chúng tôi hung dữ với cháu, sẽ không để ý
chứ?" Giọng nói giống như là đang dỗ một đứa bé, dĩ nhiên Tiểu Nặc quả
thật cũng chỉ là một đứa bé, đáng tiếc là không phải đứa bé bình thường.

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn lên, Tiểu Nặc bày ra dáng vẻ người bị
hại nói: "Cháu mi cưỡng đón nhận lời xin lỗi của bác, nhưng còn ông ta?" Nét mặt giả bộ, Tiểu Nặc cũng tương đối lành nghề.

Trình Du Nhiên theo sát nói: "Ngay cả tiểu Nặc cũng nói các người không
có thành ý, còn muốn chữa bệnh, các người vẫn nên mời cao minh khác."

Trình Du Nhiên nói hết đoạn văn này, hai mẹ con đồng thời tay cầm tay,
sau đó xoay người, nghênh ngang đi tới hướng bàn gần đó, không chút
khách khí gắp thức ăn lên, lại nói quả thật có chút đói bụng.

Đúng là hai mẹ con đáng giận! Viêm Hạo Thừa hận không thể trực tiếp ném
hai người ra ngoài, song người ta mới vừa lấy thân phận Vua y chợ đen
nói, quy định của cô mọi người đều biết, thậm chí lão đại Hắc bang trong phòng bữa tiệc cũng có một vài người từng được cô cứu chữa qua, cho nên anh ta căn bản không thể mượn đề tài này để nói chuyện của mình.

Tina nhìn Trình Du Nhiên diễu võ dương oai ở trước mặt Viêm Hạo Thừa,
nhất thời tức giận cùng chung mối thù tâm tư, vội vàng đuổi theo hỏi:
"Lão già kia thật sự có bệnh? Bệnh gì vậy, có thể chết sao, nếu như chết thì quá tốt." Xem ra Đường Nghiêu cũng không thích cô ta.


Trình Du Nhiên đang đứng chiến đấu với cá rán, nghe Tina hỏi như thế,
nói mơ hồ không rõ: "Ách, hẳn là có?" Nhưng mà trong nội tâm lại đầm
đìa, cô mới vừa nói như vậy trên thực tế chỉ vì xả giận thay Tiểu Nặc,
Đông y xem vọng, văn, vấn, thiết, có thể từ bề ngoài nhìn ra đối phương
có bệnh hay không, nhưng cô học Đông y mới bảy ngày, còn là kiêm học,
chuyên chức là bị sói đuổi theo học bơi lội, dù là thần y cũng không có
khả năng lớn như vậy.

"Cô nói là. . . . . . Ông ta căn bản không bệnh?" Tina làm sao không
nghe ra ý của Trình Du Nhiên, mặt kinh ngạc hỏi, đùa bỡn trưởng lão Viêm bang và con trưởng nhà họ Viêm trong lòng bàn tay, thật đúng là có gan
lớn, chỉ là giày vò như vậy, hình như chơi thật vui.

"Ai biết được, nói không chừng còn chưa ra cửa đã chấn thương sọ não
liền over." Đã báo thù cho Tiểu Nặc, những thứ khác không có quan hệ gì
với cô, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là ăn nhiều một chút, tránh
cho một lát gây ra chuyện gì.

Lúc Trình Du Nhiên đang điên cuồng ăn, vừa xoi mói thức ăn, đột nhiên
cảm thấy bên cạnh hình như xuất hiện một đám mây đen, đen ngòm che một
chút ánh sáng ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt lạnh lẽo của
Viêm Dạ Tước đang nhìn chằm chằm cô.

Trình Du Nhiên kéo một cái ghế bên cạnh, khách khí nói: "Viêm Dạ Tước,
anh cũng tới rồi, cùng nhau ngồi xuống ăn chút đi." Cô biết tại sao Viêm Dạ Tước đến tìm cô, cho nên trước lấy lòng đã.

Viêm Dạ Tước hừ một tiếng ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Không có mệnh lệnh của tôi, từ nay về sau đàng hoàng ngây ngô." Cô gái phiền toái này cho
là mình có mấy cái mạng, trắng trợn đi tìm Đường Nghiêu gây phiền phức,
may mà đối phương nhất thời không có kịp phản ứng, nếu không người chết
đầu tiên chính là cô.

"Biết." Cùng Viêm Dạ Tước mạnh miệng tuyệt không có kết quả tốt, Trình
Du Nhiên đã vô số lần dùng bài học kinh nghiệm xương máu chứng minh, cho nên cô ngoan ngoãn đồng ý, về phần về sau sẽ như thế nào, đến lúc đó
lại nói.

Cánh tay Đường Nghiêu bị thương, cần băng bó một chút, còn có quần áo
đầy bơ cũng cần đổi, may mà khách sạn cao cấp nên cái gì cũng dự trù,
tìm một chỗ xử lý một chút là được.


Chờ Đường Nghiêu trở lại, Viêm Hạo Thừa vứt bỏ tất cả tâm tư, bước nhanh đi đến phía trên phòng khách, mỉm cười giơ ly rượu lên, ôn tồn nho nhã
nói: "Cảm ơn mọi người đã dành ra chút thời gian tới tham gia tụ hội nho nhỏ của tôi, kính mọi người, tôi xin cạn trước." Nói xong, ưu nhã đem
rượu đỏ đổ vào trong miệng.

Những người phía dưới cũng không có mạnh như Viêm Dạ Tước, rối rít mở miệng nói: "Đại thiếu gia khách khí rồi."

Đem ly rượu giao cho người bồi bàn, Viêm Hạo Thừa cười tươi rói, làm cho người ta cảm giác tắm gió xuân, nhìn một vòng quanh phòng khách, anh ta mới chậm rãi nói: "Lần này tôi nhận nhờ vả của gia tộc, tới Newyork cải thiện một vài vấn đề của Viêm bang, sau thương lượng với ông Đường, rốt cuộc nghĩ tới vấn đề có lợi cho Viêm bang, lại có lợi cho mọi người,
cho nên muốn mượn bữa tiệc lần này nói ra, xin mọi người tham khảo một
chút."

Cũng chỉ là tới hiệp trợ Viêm Dạ Tước, thế nhưng thành cải thiện vấn đề
Viêm bang, miệng Viêm Hạo Thừa thật đúng là không phải bình thường,
nhưng mà anh ta thật sự có chuẩn bị rồi đến, không biết Viêm Dạ Tước có
ứng đối thủ hay không?

Âm thầm cười lạnh một tiếng, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước bên cạnh,
lại thấy anh hình như không nghe thấy ngồi yên, thân thể nghiêng về phía sau, căn bản không để Viêm Hạo Thừa ở trong mắt, nghĩ thầm cũng đúng,
mặc dù trên căn bản không có chủ động thiết kế người khác, nhưng thủ
đoạn thấy chiêu phá chiêu cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, mình căn bản không cần lo lắng.

"Biện pháp đại thiếu gia nghĩ tới nhất định là ý kiến hay, anh cũng đừng để cho chúng tôi đoán mò, hãy nói ra để mọi người cùng nhau vui mừng."
Nói chuyện là lão đại bang phái nhỏ ở nước Mỹ, đã quan hệ lâu với Viêm
Hạo Thừa, lúc này dĩ nhiên lập tức nhảy ra cổ động.

Có người kéo, nhất thời đều đồng ý, mặc dù Viêm Dạ Tước là người nói
chuyện Viêm bang, nhưng dù sao không phải do một mình anh định đoạt, hơn nữa nếu so với anh thì Viêm Hạo Thừa dễ nói chuyện hơn nhiều, lần này
lại phụng lệnh gia tộc mà đến, có thể mượn cơ hội này nhờ vả chút quan
hệ với Viêm Hạo Thừa, cũng là chọn lựa không tồi.

Chỉ có vài bang phái lớn từ đầu đến cuối không nói gì, điều này rõ ràng
là hai anh em nhà họ Viêm đã bắt đầu tranh đoạt quyền thao túng Viêm
bang, lúc này tham dự vào, đơn thuần là tự mình chuốc lấy cực khổ, trước nghe xem Viêm Hạo Thừa muốn làm cái gì rồi nói.

Thu biểu hiện đám đông vào đáy mắt, Viêm Hạo Thừa lại cười một tiếng, tự tin nói: "Một tháng trước, thuộc hạ tôi may mắn phát minh một loại ma
túy kiểu mới, loại phương pháp này chẳng những đơn giản dễ học, hơn nữa
lượng sản xuất cao, cho nên tôi muốn hợp tác cùng mọi người, cùng chung
khai phá hạng mục này, cũng thành lập một liên minh buôn bán, về sau thị trường thuốc phiện ở châu Mỹ, sẽ không bao giờ xuất hiện một chút tranh cãi không đáng có, mọi người cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận