Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Giao dịch ma túy, mặc dù chỉ nắm giữ trong tay rất ít người, cũng không
phải lũng đoạn hành nghề, phần lớn đều là một nhà sản xuất, sau đó cung
ứng lượng lớn cho mấy bang phái.

Đề nghị của Viêm Hạo Thừa khiến rất nhiều người nhíu mày, người trong
Hắc bang, mặc dù chú trọng đạo nghĩa, nhưng tình huống đen ăn đen không
thể tránh được, anh ta làm như vậy, hiển nhiên là chặt đứt tiền tài của
rất nhiều người, hơn nữa khống chế ngọn nguồn ma túy, anh ta tương đương có cả thị trường châu Mỹ, dã tâm không thể bảo là không lớn.

Lật tay làm mây úp tay làm mưa, Viêm Hạo Thừa đột nhiên ra chiêu thức
này, quả thật thông minh hơn nhiều so với đám người Viêm Kinh Vũ.

Trong đám người, Lâm cắn chặt môi, máu tươi đã rỉ ra tại khóe miệng,
nhưng cô ta vẫn như cũ, nụ cười mềm mại trở nên trắng bệch, hiện tại cô
ta rốt cuộc hiểu rõ tại sao gia chủ muốn bảo cô ta làm vậy, khác với gia tộc khác, ma túy là sản nghiệp chính của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, nếu như
không đồng ý với Viêm Hạo Thừa, như vậy chờ anh ta trang bị buôn bán
xong, bị đánh thẳng vào nghiêm trọng nhất chính là nhà cô ta, nhưng nếu
như đồng ý, sao cô ta có thể đối mặt với bạn cũ và Viêm Dạ Tước?

"Nếu đại thiếu gia cho chúng tôi con đường tiền tài, chúng tôi không thể không biết cất nhắc, chỉ là --" Một lão đại Nam Mỹ dùng tiếng Latinh
đặc sệt nói: "Nếu đại thiếu gia nói đây là kỹ thuật mới, làm sao có thể
xác định sẽ có bao nhiêu thị trường, ngộ nhỡ làm hư hại, đại thiếu gia
không có tổn thất gì, chúng tôi đều phải hát gió tây bắc*."

*Hát gió tây bắc: ăn không khí.

Giọng nói mặc dù rất khách khí, lại nói ra tiếng lòng của rất nhiều
người, mỗi ngày Hắc bang đều cạnh tranh ở giữa thị trường với nhau, một
khi nguồn cung cấp có vấn đề, thị trường sẽ không giữ được, không có thị trường, chỉ bằng vào đánh đánh giết giết cũng không nuôi sống được một
đám thuộc hạ.

"Lão đại Khuê Xà không cần lo lắng điểm này." Viêm Hạo Thừa đã sớm nhớ
tất cả bang phái ở trong lòng, ưu nhã cười một tiếng, nhẹ nhàng hóa giải chất vấn nóng nảy của đối phương, thẳng thắn nói: "Tôi nhận được từ chỗ nghiên cứu ra một loại, gần đây đã nội bán ra tại một thành phố ở

Newyork, muốn biết hiệu quả gì, mọi người hoàn toàn có thể xem, hiện tại trên thị trường, ma túy truyền thống đã sớm bão hòa, mặc dù chúng ta
xen lẫn hắc đạo, thực sự cũng muốn sửa cũ thành mới, nếu không thì sớm
muộn gì cũng sẽ bị người khác thôn tính, lão đại Khuê Xà, ngài cảm thấy
thế nào?"

"Nếu như có thể xác định chất lượng ma túy, bang Khuê Xà không có ý kiến gì." Đi ra ngoài lăn lộn, trừ hoành hành ngang ngược ra, chính là vì
lợi nhuận lớn đem bó lớn tiền, hiện tại Viêm Hạo Thừa cung cấp một đường tiền lớn, hoàn toàn có thể thử một lần, huống chi bang Khuê Xà cũng chỉ là một trong những bang phái ở khu Nam Mỹ, căn bản không có cách nào so với nhà họ Viêm.

"Tôi nghĩ như lão đại Khuê Xà, chỉ cần có thể kiếm tiền, tính thêm tôi." Có bang Khuê xà mở đường trước, những bang phái nhỏ vốn đang nghiêng về Viêm Hạo Thừa đều rối rít đồng ý.

"Đại thiếu, không biết ích lợi chia thế nào?" Một người trung niên bộ
mặt thổ phỉ lên tiếng hỏi, cây trượng trong tay không ngừng xoay tròn
trên mặt đất, ôngta là một trong những thế lực lớn ở Nam Mĩ, hợp tác
cùng người đầu tiên đều chú trọng mình có thể kiếm bao nhiêu.

"Tôi cũng sẽ không nhúng tay vào ích lợi giữa các bang phái." Viêm Hạo
Thừa cười cười, giữ vững phong độ thân sĩ trước sau như một: "Bảng giá
thực tế tạm thời không tiện tiết lộ, nhưng bảo đảm mọi người hài lòng."

Người đang ngồi trong đây, cũng sẽ không phải tất cả mọi người đều tham
gia lần hợp tác này, anh ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đem giá tiền
báo ra trước, hơn nữa nói như vậy, càng khiến mọi người thấy thú vị.

Vài bang phái lớn trước sau đưa ra một vài nghi vấn, Viêm Hạo Thừa đều
đáp lại, lúc này, Morgan của gia tộc Neo rốt cuộc cũng không ngồi yên,
liếc mắt nhìn hướng Viêm Dạ Tước, lại phát hiện đối phương hình như
không nhúc nhích, rốt cuộc vẫn quyết định hỏi rõ ràng.

"Viêm tiên sinh, không biết liên minh buôn bán do ai đi đầu?"

Năm gia tộc lớn đã từng hợp tác qua với Viêm bang, hơn nữa đều do Viêm
Dạ Tước cầm đầu, hôm nay đột nhiên nhảy ra một Viêm Hạo Thừa, đến lúc đó có gì bất đồng thì rốt cuộc phải nghe ai, ông ta cũng không muốn đắc

tội với người không nên đắc tội, đến lúc đó giống như tên Diehl ngu ngốc kia thì thiếu chút nữa khiến toàn gia tộc đều Game Over.

"Nếu đại thiếu nói, đương nhiên nên do đại thiếu đi đầu."

"Nói đúng lắm, chế tạo ma túy kiểu mới là do vài thuộc hạ nghiên cứu ra, có đại thiếu phụ trách cả liên minh, về sau gặp phải chuyện gì đều xử
lý dễ dàng."

"Mendellin chúng tôi ủng hộ đại thiếu."

Viêm Hạo Thừa mượn thế lực Đường Nghiêu từng bước hiện thân, tiếng hô
Viêm Hạo Thừa cũng càng ngày càng to, hơn nữa chỉ từ liên minh trên tính chất mà nói, anh ta quả thật cũng là người chọn lựa thích hợp nhất.

Ánh mắt hả hê của Viêm Hạo Thừa lóe lên rồi mất ở phía Viêm Dạ Tước,
khóe miệng nâng lên nụ cười sáng lạn nói: "Thành lập một liên minh, chỉ
vì muốn mọi người có nhiều cơ hội phát tài hơn, để điều chỉnh thị trường hỗn loạn hiện nay, không cần thiết xác lập những thứ này, nếu mọi người cùng nhau hợp tác, nếu quả thật có vấn đề gì, ngồi chung một chỗ khiến
đại gia chủ lấy công đạo là được."

Không phải Viêm Hạo Thừa không nghĩ ra, chỉ là vị trí kia căn bản không
tồn tại, lão đại các bang phái đều cương quyết bướng bỉnh, ai sẽ hi vọng trên đầu mình nhiều hơn một kẻ nữa, anh ta lấy lui làm tiến, nhìn như
bỏ qua tranh đoạt, trên thực tế kỹ thuật khống chế trong tay anh ta, đến lúc đó muốn làm cái gì, còn không phải là bằng một câu nói của anh ta
ư.

Rất nhiều bang phái bắt đầu âm thầm thảo luận chi tiết phương diện đó,
Lâm vẫn không nói một lời, vì bạn bè, cô ta quả thật không nên đồng ý
Viêm Hạo Thừa, nhưng hôm nay cô ta là người nói chuyện của gia tộc Hoắc
Bối Nhĩ, Viêm Hạo Thừa đưa ra thị trường ma túy kiểu mới, tất nhiên sẽ
tạo thành kích mạnh đối với sản nghiệp gia tộc, không có thị trường
thuốc phiện, gia tộc sẽ giảm hơn nửa.

Khải Tát chết rồi, quan hệ giữa cô ta và gia tộc Hoắc Bối Nhĩ càng thêm

mờ nhạt, nhưng cô ta còn có đứa bé, nếu như mất vị trí người nói chuyện, chỉ sợ ngay cả gia tộc cũng không có cửa ra, cũng đã thành vật hy sinh, vì đứa bé, cô ta phải làm ra lựa chọn.

Nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cũng đồng ý với đề nghị của Viêm tiên sinh."

Giọng Lâm tựa như một cục đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chung quanh
nhất thời vang lên tiếng bàn tán xì xào, hiện tại quan hệ giữa cô ta và
Trình Du Nhiên tất cả bang phái đều đã biết, hôm nay cư nhiên công khai
ủng hộ Viêm Hạo Thừa, cũng rất nhiều người hoài nghi, có phải Viêm Dạ
Tước sắp ngã hay không.

"Em nghe được." Giọng nói lạnh lùng của Viêm Dạ Tước vang lên bên tai
Trình Du Nhiên, anh lại nhắc nhở, Lâm đã không phải là người bạn mấy năm trước của cô, nếu như cô còn ngây thơ như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị bán
đứng.

"Nghe được." Trình Du Nhiên thản nhiên nói, lúc Viêm Dạ Tước cho là cô
bị đả kích rất lớn, cô đột nhiên nói: "Chỉ là cô ấy vẫn là bạn em."

Mặt Viêm Dạ Tước liền biến sắc, không đợi anh nói chuyện, Trình Du Nhiên tiếp tục nói: "Nếu như cô ấy thật sự gây bất lợi đối với em hoặc là cho anh, hoàn toàn có thể không đồng ý Viêm Hạo Thừa, về sau lại dùng dáng
vẻ đáng thương nói cho chúng tôi biết cô ấy bị buộc, đến lúc đó muốn hãm hại chúng ta chẳng phải là càng thêm dễ dàng? Cô ấy không giấu giếm em, em dĩ nhiên vẫn là thẳng thắn với cô ấy, bạn bè, cũng không phải là bởi vì chút ích lợi là có thể tách ra."

Cô gái này, thật đúng là ngây thơ, nghĩ thế, trong lòng Viêm Dạ Tước
cũng tức giận, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên hỏi: "Em đi theo tôi, cũng bởi vì cái này?" Anh muốn xác định xem rốt cuộc cô có thương anh hay không, nếu như không phải bởi vì có con anh, anh không
có địa vị hôm nay, chỉ là trải qua lui tới như vậy, cô còn đi theo anh
hay không.

"Có lẽ." Trình Du Nhiên lười biếng ngáp một cái, không xác định nói.

"Là có phải hay không?" Viêm Dạ Tước nắm bàn tay cô, lạnh lùng hỏi.

"Đúng, được chưa!" Trình Du Nhiên nói bất đắc dĩ, có lúc Viêm Dạ Tước
thật như đứa bé, chuyện gì đều muốn hỏi rõ ràng, liếc anh một cái, trong miệng nhẹ giọng nói lầm bầm: "Luôn bá đạo như vậy, cũng không dịu dàng
một chút."

Trình Du Nhiên vốn cho là Viêm Dạ Tước sẽ làm bộ như không nghe được,
hoặc là lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không ngờ anh lại nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đợi cô cũng cảm thấy xấu hổ, mới nghe được một giọng
nói thật nhỏ: "Tôi không biết."


Không phải chứ, khối băng Viêm Dạ Tước lại sẽ nói ra lời này, hồ nghi
trừng mắt nhìn, lại thấy Viêm Dạ Tước đã sớm xoay đầu hướng về phía
trước, chỉ chừa cho cô nửa gương mặt góc cạnh rõ ràng, không nhịn được
cười khúc khích, Tiểu Nặc bên cạnh nhìn mà lắc đầu, mẹ hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Đa số bang phái đã quyết định tham dự vào đề nghị của Viêm Hạo Thừa, dù
sao ai cũng chẳng muốn bị những bang phái khác chiếm thị trường, thấy kế hoạch hoàn thành hơn phân nửa, coi như Viêm Hạo Thừa không lộ vui mừng, cũng khá hài lòng, đột nhiên thấy Lãnh Triệt và Tina vẫn không có động
tĩnh, mở miệng hỏi: "Tại sao Tina tiểu thư không nói chuyện, không biết ý Cố lão tiên sinh của Hoa bang thế nào?"

Biết Tina quan hệ tốt cùng Viêm Dạ Tước, Viêm Hạo Thừa mới cố ý nhắc tới Cố lão tiên sinh, nhắc nhở cô ta lấy lợi ích gia tộc làm trọng.

Tina nhìn vẻ mặt dối trá của Viêm Hạo Thừa liền muốn nôn, cũng không
quan tâm cha dặn dò trước khi tới, há mồm muốn cự tuyệt, ai biết Lãnh
Triệt không đợi cô ta nói chuyện, ở một bên nhanh chóng nói: "Người Hoa
bang và Viêm bang cùng tiến lùi."

Nghe Lãnh Triệt nói như thế, Tina nhất thời tức giận cắn răng nghiến
lợi, giương múa vuốt muốn bấm cánh tay của anh ta, Lãnh Triệt làm hoa
hoa công tử nhiều năm, đối phó chiêu này cũng là quen việc dễ làm, trở
tay trực tiếp nắm tay nhỏ bé của Tina ở trong tay, nhẹ giọng nói: "Đừng
có gấp, tôi đang nói rất có đạo lý."

"Đạo lý cái đầu anh!" Tina cũng mặc kệ những thứ này, lời Lãnh Triệt nói mặc dù chính là lời cha dặn trước lúc tới, nhưng nếu như ngay cả người
Hoa bang đều không đứng về bên anh Tước, chờ tên khốn kiếp Viêm Hạo Thừa này phát triển, anh Tước sẽ nguy hiểm, không được, coi như mất mặt
người Hoa bang, cô ta cũng không thể để cho anh Tước một mình chiến đấu
hăng hái.

Lãnh Triệt thấy Tina còn muốn lên tiếng, nóng lòng đột nhiên lôi kéo,
trực tiếp kéo cô ta vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô ta:
"Trước không cần nói, kịch hay thực sự sẽ tới."

Từ nhỏ Tina đã được nuông chiều, một lòng muốn gả cho anh Tước, trừ anh
Tước ra cô ta không để cho ai đụng, nhưng cho tới bây giờ anh Tước khối
băng cũng không để cho cô ta đến gần, hôm nay bỗng nằm trong ngực một
người đàn ông, bên tai và trên cổ truyền tới hơi thở ấm áp nhất thời
khiến cả người cô ta không làm gì được, tính khí đại tiểu thư không còn
sót lại chút gì, đỏ mặt run giọng nói: "Buông tôi ra."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận