Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

"Hợp tác?" Viêm Hạo Thừa nỉ non y hệt than nhẹ, nhìn chằm chằm ly rượu
màu hổ phách, giống như bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng ly
rượu của anh ta.

Nghe Angela đề nghị muốn hợp tác, Đường Ngự Phong hận không thể lập tức
đồng ý thay thiếu gia, đối với thiếu gia mà nói đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng thiếu gia chẳng những bỏ mặc, ngay
cả phong độ thân sĩ thường ngày cũng không có, lại mất hồn trong lúc nữ
sĩ đang nói chuyện, ngay cả anh ta chỉ biết đánh đánh giết giết, cũng
biết đây là một việc vô cùng thất lễ.

Đường Ngự Phong muốn nói chuyện, liền bị Đường Nghiêu tay mắt lanh lẹ
kéo lại, con trai nhìn không hiểu huyền bí trong đó, nhưng ông ta nhìn
rõ ràng, Angela nóng nảy muốn tìm người hợp tác, hiển nhiên là cũng gặp
phải vấn đề khó khăn, nếu như thiếu gia biểu hiện quá mức nhiệt tình,
như thế sẽ chỉ lâm vào bị động.

Vốn là còn có chút không yên lòng, bây giờ nhìn lại thiếu gia đã đủ một
mình đảm đương một phương rồi,., cười cười, lôi kéo con trai đi tới sau
phòng, một thuộc hạ ưu tú, không chỉ nên giải quyết tất cả vấn đề khó
khăn vì thiếu gia, mà còn phải học bảo vệ mình, biết quá nhiều chỉ sợ sẽ cách cái chết không xa.

Hai người Đường Nghiêu rời đi, Angela cũng phất phất tay, hai người đàn
ông lực lưỡng da trắng sau lưng vội cúi đầu lui ra ngoài.

Trong nháy mắt, phòng tiệc to lớn cũng chỉ còn lại có hai người Viêm Hạo Thừa và Angela, gió nhẹ thổi qua, chuông gió trong góc tường phát ra
tiếng vang lanh lảnh, khiến phòng khách vốn đã vắng vẻ càng thêm vẻ u
tĩnh.

Thân thể Angela nghiêng về phía sau, bày ra tư thế tùy ý, lẳng lặng nhìn chuông gió đung đưa, nếu như có thể, cô ta tuyệt sẽ không tìm tới Viêm
Hạo Thừa, anh chị em trong nhà họ Viêm, không có một người nào là đèn đã cạn dầu*, đặc biệt là mấy vị trước mặt, cùng hợp tác với bất cứ người
nào, tương lai đều sẽ bồi dưỡng ra một kẻ địch lớn mạnh của cô, chỉ là
không hợp tác, mơ ước vượt qua nhà họ Viêm của cô ta vĩnh vi đều sẽ
không thành.

*ý ở đây là kẻ dễ bắt nạt.

Đối với Viêm Dạ Tước, cô ta không có chút tình cảm nào, nhưng bản thân
hôn sự hai người chính là kết hợp lợi ích, nhà họ Viêm có thể hoàn toàn

đả thông thị trường Châu Âu, gia tộc La Nhĩ Đức sắp có một đồng minh
không ai bằng.

Nhưng Viêm Dạ Tước cự tuyệt ở trên đảo Viêm Long, hoàn toàn đốt cháy lửa giận trong lòng cô ta, người khác có lẽ bởi vì kiêng kỵ gia tộc La Nhĩ
Đức, không dám nói thẳng trước mặt, nhưng sau lưng, thanh danh của cô ta đã giảm xuống rất nhiều, ngay cả anh em Dean bị Tần Tử Duệ trả lại,
cũng bắt đầu trắng trợn cướp đoạt thế lực gia tộc với cô ta.

Cho nên, cô ta phải tìm một người, trước giúp cô ta kéo chân Viêm Dạ
Tước, cho cô ta đầy đủ thời gian giải quyết chuyện nội bộ gia tộc, sau
đó sẽ tập trung tinh lực đối phó với Viêm Dạ Tước, người vũ nhục cô ta,
cô ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho!

Hình như là nhìn đủ rồi, Viêm Hạo Thừa để ly rượu xuống, nghiêng đầu hỏi: "Tôi cần trả giá cái gì, lại có thể được cái gì?"

"Muốn lấy được bao nhiêu, cần phải xem đại thiếu có bao nhiêu thành ý."
Angela nâng hai mắt lên, ngưng mắt nhìn Viêm Hạo Thừa, khóe miệng cong
lên nụ cười tuyệt mỹ.

"Nếu tiểu thư Angela là người hiểu chuyện, vậy tôi liền nói thẳng." Hai
người đều là cao thủ ngầm mưu, còn đoán đố nữa sẽ chỉ lãng phí thời
gian, Viêm Hạo Thừa ngồi dậy, mặt trịnh trọng nói: "Tất cả tài nguyên
trên tay tôi, cũng có thể mở ra đối với cô."

Trong mắt Angela biến đổi, cô ta không ngờ Viêm Hạo Thừa sẽ trực tiếp
như vậy, làm con trưởng nhà họ Viêm, đồ trên tay anh ta khống chế, cho
dù không bằng Viêm Dạ Tước, cũng sẽ không kém bao nhiêu, hào phóng như
vậy, thậm chí khiến cô ta hơi hoài nghi, không phải đối phương có âm mưu gì chứ.

Chung quy chỉ là một phụ nữ, chỉ cần đánh bất ngờ, muốn đối phó cô ta
cũng không khó, Viêm Hạo Thừa cười lạnh trong lòng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, nói: "Không biết gia tộc La Nhĩ Đức, có thể cung cấp
cái gì cho tôi?"

Angela hơi hơi nhíu mày, trước cô nghĩ thông qua kinh doanh ma túy thăm
dò thử Viêm Hạo Thừa, sau đó đem anh ta đẩy tới trước mặt Viêm Dạ Tước
giúp cô ta đánh trận đầu, bây giờ nhìn lại, sợ rằng cái chủ ý này không
thể thực hiện được.


"Nếu đại thiếu có thành ý như vậy, mặc dù Angela là phụ nữ, nhưng cũng
biết cân nhắc, cách điều chế trên tay đại thiếu, gia tộc La Nhĩ Đức tôi
có thể ra toàn bộ tiền bạc, hơn nữa chỉ cần ba phần lãi." Angela đã có
chủ ý trong lòng.

"Tiểu thư Angela quả thật vô cùng có thành ý, chẳng qua tôi cũng có một
đề nghị." Viêm Hạo Thừa làm sao sẽ không hiểu ý Angela, tình hình hôm
nay, hai người hợp tác đã là tất nhiên, nhưng người nào chống lại Viêm
Dạ Tước trước, đồng nghĩa sẽ có tổn thất tương đối nghiêm trọng, Angela
đẩy bánh nướng mặc dù tốt, lại không bù được mất.

"Thuốc men do gia tộc La Nhĩ Đức sản xuất, tôi chỉ muốn hai phần lãi."
Nói qua đem tài liệu điều chế đã sửa sang lại đưa tới trước mặt Angela,
bảo anh ta đánh trận đầu, nghĩ cùng đừng nghĩ.

Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Viêm Hạo Thừa, Angela thế nhưng trực tiếp
nhận lấy tài liệu, cười nói: "Đại thiếu khách khí như vậy, tôi cũng
không hề từ chối nữa, hai phần lãi, mỗi lần giao dịch xong đều sẽ đưa
đến đúng lúc."

Cô ta thế nhưng đồng ý, Viêm Hạo Thừa cả kinh trong lòng, hồi tưởng tất
cả từ đầu tới đuôi, hình như mình cũng không có thua thiệt, nhưng cảm
giác chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự thiếu
tiền, vẫn có cái gì chờ anh ta?

"Buôn bán nói xong rồi, tôi cũng nên đi." Trên mặt Angela lộ ra nụ cười
mê người, lúc hai vệ sỹ đi cùng lững thững đi tới cửa, đột nhiên xoay
đầu lại nói: "Quên nói cho đại thiếu, tôi còn giữ lại cho đại thiếu một
kinh hỉ, tin tưởng không cần chờ đến mai, đại thiếu sẽ biết."

Viêm Hạo Thừa nghe xong, sắc mặt nhất thời đại biến, hiện tại anh ta rốt cuộc biết Angela có chủ ý gì, vội kêu cha con Đường Nghiêu đến nói:
"Lập tức bảo tất cả thuộc hạ ẩn núp đi, trong khoảng thời gian này không được lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được phép xuất hiện."

Đường Nghiêu bị cử động đột nhiên của anh ta dọa sợ hết hồn, cau mày
hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến thiếu gia hốt hoảng như vậy?"


"Không nghĩ tới thật sự coi thường cô ta, chỉ là muốn bức tôi ra cũng
không dễ dàng như vậy." Viêm Hạo Thừa không trả lời, ánh mắt nhìn về
phía bóng hình xinh đẹp đã biến mất ở cửa, tiếp tục nói: "Hiện tại không có thời gian giải thích, trước đi làm theo lời tôi nói."

Rời phòng bữa tiệc của Viêm Hạo Thừa, mí mắt Tiểu Nặc đã bắt đầu đánh
nhau, rất nhanh ngủ say ở trong ngực Viêm Dạ Tước, mặc dù cu cậu vẫn
không chịu gọi cha, nhưng quan hệ với Viêm Dạ Tước cũng càng ngày càng
gần, điều này làm cho Trình Du Nhiên thở phào trong lòng, cha con không
nhận nhau, đối với cô mà nói thủy chung là vướng mắc trong lòng.

Bởi vì Tiểu Nặc ngủ, Bôn Lang cũng cố ý lái xe với tốc độ chậm lại, Viêm Dạ Tước híp mắt, tựa vào trên ghế ngồi sau lưng, hình như cũng đã ngủ
thiếp đi, chỉ là trong giây lát, anh vụt ngồi thẳng lên, một loại cảm
giác bị rắn độc nhìn chằm chằm khiến anh đột nhiên tỉnh lại.

"Sao vậy?" Trình Du Nhiên nghi ngờ hỏi, từ lúc bắt đầu lên xe, cô phát hiện Viêm Dạ Tước có chút không ổn.

Gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, thân thể duy trì tư thế mới vừa rồi,
giống như là đang lắng nghe cái gì, trong giây lát, anh đột nhiên hướng
Bôn Lang nói: "Giữ vững tốc độ xe, bất luận gặp phải tình huống thế nào, cũng đừng dừng xe."

"Lão đại, sao vậy?" Đan Hùng cũng vội vàng hỏi, đôi tay đã đặt lên súng
lục bên hông, nếu lão đại nói như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Dưới xe bị người ta gài thuốc nổ."

"Làm sao anh biết?" Trình Du Nhiên thế nhưng không quan tâm bọn họ nên
làm gì, ngược lại mặt tò mò hỏi, trên thực tế, lúc cô vừa nghe Viêm Dạ
Tước nói như vậy thì quả thật sợ hết hồn, chỉ là vừa nghĩ tới nếu anh đã phát hiện, nhất định là có biện pháp rời đi trước khi nổ, bất tri bất
giác, cô biến được anh đã có chút ỷ.

"Nghe." Viêm Dạ Tước nói vô cùng đơn giản, khi anh học tập kiến thức về
súng hỏa dược, cũng đã có thể thông qua âm thanh để phân biệt, hiện tại
dưới xe bị cài đặt mặc dù anh chưa từng gặp qua, nhưng vẫn không chạy
thoát hai lỗ tai, chỉ là rốt cuộc là ai không biết sống chết, dám trắng
trợn cài đặt thuốc nổ dưới xe anh?

"Tìm một bãi cỏ, chuẩn bị nhảy xe." Bởi vì có Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc, không thể trực tiếp nhảy xe được.

"Lão đại, phía trước cách đó không xa có." Lúc này, Bôn Lang cũng không
kịp mắng chửi, nhanh chóng tìm kiếm trên hệ thống hướng dẫn rồi hồi đáp.

Viêm Dạ Tước "Ừ" một tiếng không nói thêm gì nữa, cởi áo khoác xuống bao trên người Tiểu Nặc, để ngừa lúc nhảy xuống sẽ sát thương.


Không kiểm tra được thuốc nổ trên xe, đã là thất trách của hai thuộc hạ, Bôn Lang và Đan Hùng đều không có nói chuyện, trong lòng lại đem tên
khốn kiếp chết tiệt nọ mắng một lần, thề nhất định phải làm cho người nọ đẹp mắt.

"Em sợ?" Nhìn Trình Du Nhiên sững sờ ở bên người, Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi.

Trình Du Nhiên hào phóng khoát tay áo, bị người ta đặt thuốc nổ ở gầm
xe, nói không sợ là giả, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Em làm sao sẽ sợ, chính em đang nghĩ đến xem tên khốn kiếp nào muốn đưa chúng ta vào chỗ
chết?"

"Chị dâu, này còn phải nghĩ sao?" Bôn Lang rốt cuộc tìm được cơ hội nói
chuyện, cắn răng nghiến lợi nói: "Nhất định là Viêm Hạo Thừa, ở trong
bữa tiệc chúng ta khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn không báo thù mới là
lạ, lại nói hoàng cung Buckinghamshire quản lý nghiêm khắc, cũng chỉ có
hắn mới có cơ hội như vậy." Lúc này, anh ta cũng không kêu Thừa thiếu
gia, ngay cả lão đại cũng dám hại, không mắng hắn ngoài miệng đã là khai ân.

Thật là anh ta sao? Trình Du Nhiên có chút hoài nghi, cơ hội muốn giết
Viêm Dạ Tước còn nhiều mà, ngụy quân tử giống như Viêm Hạo Thừa, trường
hợp tổn thương Viêm Dạ Tước, mặc kệ có thể đem Viêm Dạ Tước nổ chết hay
không, anh ta đều chọc phiền phức ngập trời.

"Mặc kệ là ai, anh đều xui xẻo." Đầu óc Đan Hùng tốt hơn so với Bôn
Lang, lập tức phát hiện mấu chốt trong đó, từ trên bữa tiệc trở lại gặp
chuyện không may, coi như Viêm Hạo Thừa có một trăm cái miệng, cũng
không nói rõ được, đoán chừng đến lúc đó anh ta đều giải thích không
biết.

"Lão đại, sẽ lập tức đến sân cỏ, đợi lát nữa anh và chị dâu nhảy trước, em và Đan Hùng nhảy sau."

"Cùng nhau nhảy." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Viêm Dạ Tước thoáng qua
một tia sát khí, anh hoài nghi thuốc nổ phía dưới không chỉ là lúc dừng
xe, thậm chí trên xe thiếu một người đều có có thể nổ tung, anh không
thể đem tính mạng thuộc hạ ra đùa, muốn nhảy, liền cùng nhau!

Mắt thấy một mảng xanh tươi trước mặt, Đan Hùng vội hiệp trợ Bôn Lang bó chân ga, tránh cho khi bọn họ nhảy xuống thì xe lập tức nổ tung.

Cửa xe mở ra, tất cả chuẩn bị ổn thỏa, một thoáng xe xông vào sân cỏ, Viêm Dạ Tước lạnh giọng quát lên: "Nhảy."

Tiếng vang rầm rầm kịch liệt, mấy người vừa rời khỏi chỗ ngồi, tiếng nổ
mạnh hoàn toàn truyền ra, khói dầy đặc cuồn cuộn lên, trong nháy mắt
nuốt hết đám đông --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận