Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Trong ngoài biệt thự đạn bay tán loạn, tiếng nổ mạnh vang bên tai không
dứt, từng đám lửa đỏ nổ tung rực sáng, tạo thành làn khói màu đen dầy
đặc, mặc dù có súng máy bắn càn quét, nhưng chung quy lại cũng có cá lọt lưới nhích tới gần biệt thự, lựu đạn bay qua, nhất thời có vách tường
lớn sụp đổ, sân sau tường cũng lộ ra ngoài.

Họa thì nhiều mà phúc chả có bao nhiêu, một thuộc hạ xuyên qua rừng bom
mưa đạn tới trước mặt Văn Long lớn tiếng nói: "Anh Long, đạn súng máy đã không có nhiều lắm."

"Không nhiều lắm cũng phải làm" Trên mặt Văn Long đã sớm không có vẻ đẹp trai thường ngày, trên khuôn mặt lạnh lùng phiếm ánh sáng quyết tuyệt:
"Lão đại muốn chúng ta giữ vững chỗ này, cho dù chết cũng không thể rời
đi nửa bước, bảo các anh em chuẩn bị vũ khí gần người, không có đạn thì
lui về trong biệt thự, lợi dụng địa hình vật lộn với bọn họ."

Người nọ cười ha ha nói: "Anh Long yên tâm, em lập tức đi theo thông báo với bọn họ, cùng anh Long lâu như vậy, trận đánh này đánh sảng khoái
nhất."

Đúng lúc này, tiếng nổ mạnh to lớn đột nhiên vang lên ở chỗ không xa,
ngay sau đó tiếng súng mãnh liệt, âm thanh trực tiếp lấn át bên này.

"Lão đại rốt cuộc phái người tới rồi." Tảng đá trong lòng Văn Long rốt
cuộc rơi xuống đất, anh ta không sợ chết, nhưng còn chưa thấy lão đại
thống nhất Viêm bang, cứ thế mà chết đi thật sự tiếc nuối, bây giờ Đường Nghiêu bị công kích bên ngoài, nhất định là viện quân của lão đại tới.

Đòn phản công này là cơ hội tốt không thể bỏ qua, Văn Long hét lớn một
tiếng: "Các anh em, tiếp ứng anh em chúng ta, thừa dịp bây giờ, mọi
người cùng tôi xông ra, đuổi tận giết tuyệt bọn khốn kiếp kia." Một tay
chống trên tường, vững vàng đứng trên mặt đất.

Thuộc hạ còn sống sớm đã bị đấu pháp này nghẹn chết rồi, nghe anh Long
lên tiếng, lập tức hưng phấn theo sát, không tránh không né phóng tới
hướng đối phương.

Đạn tức giận tựa như mọc mắt, mảnh đạn bay qua mọi nơi, không có một kẻ
địch nào còn đứng, 20 mấy người thế nhưng áp chế hơn 50 người của đối
phương không dám ngẩng đầu, thuộc hạ của Đường Nghiêu hỗn loạn tưng
bừng.


Đường Ngự Phong chợt kéo một thuộc hạ từ phía sau chạy tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Anh Phong, Đường lão, Viêm Dạ Tước phái viện quân tới, các anh em phía sau đã không chống nổi."

"Làm sao có thể, không phải Angela nói người cũng đã bị cô ta kìm lại
sao?" Chỉ lát nữa là sẽ thành công, không thể nghĩ đến thoát ra nhóm
người này, Đường Ngự Phong tức giận mắt trợn muốn rách, nắm lấy cổ thuộc hạ, tàn bạo hỏi: "Dẫn đầu là ai, có bao nhiêu người?"

"Tôi không. . . . . . Không biết." Tay Đường Ngự Phong tựa như kìm sắt,
cổ bị nắm, tên thuộc hạ cũng không thở nổi, nhưng mà anh ta cũng không
có dũng khí đắc tội vị đại gia này, tuy ngột ngạt nhưng vẫn lớn tiếng
kêu lên: "Nhìn người đến không ít hơn chúng ta là mấy." Nói ra những lời này, cả khuôn mặt đã trở nên tái xanh.

"Phế vật." Đường Ngự Phong mở miệng tức giận mắng, sau đó một tay ngắt
một cái, chỉ nghe một tiếng rắc, người nọ chung quy vẫn không có thoát
khỏi cái chết.

"Con gấp cái gì." Mặc dù sắc mặt Đường Nghiêu vẫn khó nhìn, nhưng trấn
định hơn nhiều so với con trai, kéo con trai lại đang kêu gào lớn tiếng
trách cứ: "Phía sau con không cần phải xen vào, trước tiên hãy xử lý
những người còn dư lại xong lại nói."

"Không tệ." Trên mặt Đường Ngự Phong thoáng qua tia khát máu, nếu như
không phải là bọn khốn kiếp đáng chết này trì hoãn thời gian quá dài,
làm sao bọn họ sẽ bị người ta vây đánh, vô luận như thế nào cũng không
thể để cho những người còn dư lại còn sống, tay trái đã nắm một thanh
dao nhỏ hơn ba mươi cm, tay phải vẫn cầm súng lục, hét lớn một tiếng:
"Xông lên cho tôi."

Chuyện tiến triển bất lợi, đầu sỏ gây nên chính là Văn Long, Đường Ngự
Phong mang theo bụng đầy hận ý, phóng tới hướng Văn Long, nơi đi qua,
thuộc hạ cùng Văn Long lao lên nếu không phải là bị đạn bắn trúng, chính là bị dao nhỏ bổ làm hai nửa, mảng máu lớn dâng lên, đảo mắt Đường Ngự
Phong liền trở thành một người toàn máu.

"Đáng chết!" Nhìn từng anh em đi theo mình mấy năm bị Đường Ngự Phong
giết chết, lửa giận của Văn Long trong nháy mắt dâng lên đỉnh núi, không để ý giữa hai người chênh lệch, cũng nhanh chóng lao tới đối phương,
đạn gào thét mà qua, coi như không thể đánh trúng, cũng có thể ngăn cản

hắn ta tàn sát anh em của mình.

Đường Ngự Phong nhanh chóng tránh né, mười mấy viên đạn đảo mắt rơi vào
sau lưng, tiện tay vứt bỏ khẩu súng lục, dao nhỏ đổi sang tay phải, trên mặt khát máu lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Mày thật đáng chết."

Hộp đạn bị Văn Long bắn ra sạch sẽ, hôm tại cũng đã không kịp đổi, thấy
dao nhỏ chẻ qua, vội đem súng lục đỡ trước mặt, ánh dao lướt qua, nửa
thanh súng lục bay thẳng ra ngoài.

Thừa dịp này, Văn Long vội rút ra dao găm bên hông, trong nháy mắt ánh dao cùng bay múa, cọ sát ra tia lửa.

Năng lực chiến đấu gần người của Văn Long không bằng Đường Ngự Phong,
trước đó chiến đấu thời gian dài, hơn nữa cánh tay trái đã bị thương từ
lâu, khi Đường Ngự Phong gió táp mưa rào điên cuồng càn quét, đảo mắt
sau lưng, trên đùi liền trúng phải mấy dao, mặc dù tránh thoát chỗ hiểm, nhưng cũng khiến anh ta chảy máu nhiều hơn.

Rầm một cước, Văn Long trực tiếp bị đá ra xa mấy mét, nặng nề đụng vào
trên vách tường đã sụp đổ, dao găm trong tay cũng rời khỏi tay, toàn
thân đã không có vũ khí.

"Văn Long, tao đã sớm nói với mày, đi theo Viêm Dạ Tước không có tiền
đồ." Đường Ngự Phong cười đứng ở trước mặt Văn Long, dao nhỏ không ngừng xoay tròn ở trên tay: "Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, đi theo
đại thiếu gia, sau đó thuyết phục cha mày, đến lúc đó tao có thể thay
mày cầu cạnh đại thiếu gia, giữ lại một mạng cho cha con mày."

Văn Long khạc ra một ngụm máu, trực tiếp chuyển mặt sang, bảo anh ta phản bội lão đại? Quả thực là nằm mơ!

"Tôi xem miệng mày cứng rắn hay xương cứng rắn hơn." Sắc mặt Đường Ngự
Phong tối sầm lại, vung dao chém về phía cánh tay Văn Long, anh ta muốn
chặt đứt cánh tay kia thành từng khúc.

Nguy hiểm! Ý niệm mới vừa nhóm lên trong lòng, Đường Ngự Phong theo bản
năng nhảy hướng bên cạnh, dao nhỏ chém vào khoảng không, cùng lúc đó,
một viên đạn thoáng qua dưới chân anh ta, bắn ra một cái hố.


Sát khí ngập trời đập vào mặt, một giọng nói lạnh lùng: "Đối thủ của anh là tôi."

Viêm Thế Kiêu? Không cần nhìn, chỉ bằng vào sát khí này thì Đường Ngự
Phong cũng biết là ai tới, nhưng không phải anh ta đang ở Châu Á bị Tam
Khẩu tổ kéo lại ư, sao lại có cơ hội tới nơi này giúp một tay, chẳng lẽ
anh ta cũng không cần địa bàn ở Châu Á, hay Tam Khẩu tổ không có ra tay
theo ước định?

Chỉ thời gian một cái nháy mắt, vô số nghi vấn thoáng qua trong đầu, đổi lại là người khác, đã sớm mượn cơ hội này nổ súng giết chết Đường Ngự
Phong, nhưng Viêm Thế Kiêu kiêu ngạo khinh thường việc làm này, tiện tay ném súng cho Văn Long nói: "Mau tránh ra."

Mặc dù Văn Long biết một súng bắn chết Đường Ngự Phong sẽ càng thêm bớt
việc, nhưng mà anh ta không có can đảm làm như vậy, vội vã nắm súng quét dọn hết sạch kẻ địch ở chung quanh, sau đó lập tức chỉ huy thuộc hạ hai phe giết tàn binh của Đường Nghiêu.

Chờ Đường Ngự Phong tỉnh lại, nhưng trên mặt lại là kinh ngạc mồ hôi
lạnh toàn thân, nếu như Viêm Thế Kiêu thừa dịp mình mới vừa mất hồn ra
tay, coi như mười mạng cũng đã chết, tiện tay chỉ dao nhỏ về phía Viêm
Thế Kiêu, cười lạnh nói: "Anh không có lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn, vậy tôi cũng sẽ cho anh toàn thây."

"Ngu ngốc." Giọng Viêm Thế Kiêu tựa như sứ giả câu hồn xuống địa ngục,
vừa dứt lời, một thanh mã tấu lóng lánh đã nhảy vào trong tay của anh
ta, xa xa chỉ hướng Đường Ngự Phong, phế vật như vậy, còn không đáng để
cho anh ta ra tay đầu tiên.

"Anh đi chết đi." Đường Ngự Phong làm sao có thể không hiểu Viêm Thế
Kiêu đang coi rẻ mình, nhưng anh ta vẫn coi mình là cao thủ của đối
phương, hiện tại bị vũ nhục như vậy, cặp mắt nhất thời trở nên đỏ ngầu,
hung hăng nắm dao nhỏ vọt tới hướng đối phương.

Keng keng keng keng --

Tiếng va chạm liên tục vang lên, ánh dao lóe lên ở giữa hai người, Đường Ngự Phong cơ hồ phát huy 120% thực lực của anh ta, ngoan tuyệt* bổ tới
hướng Viêm Thế Kiêu, trong lòng anh ta, cho dù vài chục dao không thể
gây tổn hại đến đối phương, cũng đủ làm cho đối phương luống cuống tay
chân.

*ngoan tuyệt: tàn nhẫn và quyết tuyệt

Vậy mà Đường Ngự Phong cũng hoảng sợ phát hiện, Viêm Thế Kiêu chẳng
những không loạn chút nào, mà tốc độ xuống tay vẫn giữ vững như mình,
thậm chí xem ra còn có chút thành thạo, điều này sao có thể?


Mặc dù Viêm Thế Kiêu không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng
cũng không thể mặc cho đối phương ra tay, lúc Đường Ngự Phong dừng lại
ngắn ngủi, hét to: "Tới phiên tôi."

Mã tấu nhanh như tia chớp giống như tia sáng mặt trời phát ra chói mắt,
ánh dao cắt ngay tay phải cầm dao của Đường Ngự Phong, mã tấu tìm một
đường vòng cung quỷ dị, chờ nhìn lại thì Viêm Thế Kiêu đã trở về chỗ anh ta mới đứng vừa rồi, tựa như căn bản không động đậy.

Tiếng động rắc rắc vang lên, tay phải nắm chặt dao nhỏ của Đường Ngự
Phong đột nhiên đã mất đi tri giác, ngay sau đó đau đớn tan lòng nát dạ
truyền đến, máu tươi mãnh liệt phun ra từ mạch máu trên cổ tay, cả tay
bị cắt thành nửa, hiện tại đang vô lực treo ở trên cánh tay.

"Không thể nào, làm sao có thể?" Đường Ngự Phong hình như quên mất đau
đớn trên tay, lớn tiếng điên cuồng la hét, dù thế nào anh ta cũng không
nghĩ ra, người vẫn bị anh ta coi như đối thủ, vậy mà chỉ dùng một dao đã phế anh ta, không có tay phải, anh ta còn dùng cái gì để vật lộn?

Trên mặt Viêm Thế Kiêu tràn đầy sát khí thoáng qua vẻ khinh thường: "Tôi vốn còn tưởng rằng anh cũng coi là một nhân vật, không ngờ, cũng chẳng
qua như thế."

Nói xong, một dao thoáng qua, trên cổ Đường Ngự Phong cắm chuôi mã tấu yêu dị.

"Đại thiếu gia, phần lớn người của Đường Nghiêu đã bị giết chết, bản
thân Đường Nghiêu cũng đã chết, chỉ có số ít kẻ chạy thoát." Trước kia
chưa từng thấy qua thuộc hạ của Đại thiếu gia, hôm nay vừa thấy khiến
Văn Long cả kinh tặc lưỡi, mặc dù những người này không cao cường giống
như những người lão đại bồi dưỡng, nhưng đều là người không sợ chết xông về phía trước, Đường Nghiêu bị giết chết, anh ta thậm chí cảm thấy may
mắn, nếu như chỉ bằng vào thuộc hạ, lão đại và đại thiếu gia nhất quyết
sinh tử, coi như cuối cùng thắng cũng tuyệt đối là thắng thảm, thật
không biết đại thiếu gia huấn luyện ra thế nào.

Viêm Thế Kiêu không có nói gì về thành quả chiến đấu, chỉ lạnh lùng nói: "Nói cho Viêm Dạ Tước, nếu như địa vị nhà họ Viêm bị người ta thay thế, tôi nhất định lấy mạng chú ta." Nói xong, xoay người cũng không quay
đầu lại rời đi.

Cung điện trên biển của gia tộc La Nhĩ Đức, Angela mới vừa thổ lộ ra hai tin tức, tùy ý quét mắt đám người phía dưới, rất nhanh ghi nhớ nét mặt
của tất cả mọi người trong đầu, không thể không nói, lực thu hút của
Viêm Dạ Tước quả thật không giống vật thường, cho dù là hôm nay loạn
trong giặc ngoài, cô ta cũng không nhìn ra trong đám người có bao nhiêu
muốn đối đầu với anh ta.

Chỉ là càng như vậy, cô ta lại càng vui mừng, chỉ cần điều này đánh tan
thần thoại bất bại, trong nháy mắt Angela sẽ trở thành Viêm Dạ Tước mới, hơn nữa còn mạnh hơn so với Viêm Dạ Tước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận