Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Trong cung điện trên biển huy hoàng không còn chỗ ngồi, liếc nhìn lại
khắp nơi đều là người, vậy mà trong phòng khách lại tĩnh lặng quỷ dị,
ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng tận lực đè nén.

Mặt Viêm Dạ Tước bình thản ngồi ở hàng ghế đầu tiên, quanh thân khí lạnh bức người, anh không thèm để ý mười mấy khẩu súng chung quanh lom lom
chỉ vào mình, ngón tay nhẹ nhàng đập ở trên ghế.

Đúng lúc này, một giọng nói dồn dập từ phía sau vang lên, Angela nhíu
mày lại, trường hợp quan trọng như vậy thật không ngờ có kẻ vô lễ, bất
luận người muốn đi vào này là ai, cô ta đều phải trừng phạt kẻ đó mới
được.

Quay đầu nhìn lại, trong lòng Angela cả kinh, trên mặt không biến sắc
hỏi: "Heather, sao anh lại tới đây?" Người tới lại là trưởng quan cao
nhất phụ trách tình báo dưới tay cô ta, lúc này đã chạy tới, chẳng lẽ
xảy ra chuyện lớn gì.

Đầu Heather đầy mồ hôi, mới vừa lấy được tin tức này anh ta liền từ phía sau chạy như bay tới đây, lập tức nói chuyện này cho tiểu thư, nếu
không rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đưa tay đem tờ giấy nắm có chút ẩm ướt tới, vẻ mặt Angela vô cùng nghi
hoặc nhận lấy, chờ thấy rõ nội dung phía trên thì sắc mặt nhất thời đại
biến, thất thanh nói: "Làm sao có thể?"

Giọng nói Angela tuy nhỏ, nhưng bản thân cô ta đang ở chỗ cao nhất trong phòng khách, hay bởi vì tình thế giương cung bạt kiếm, chung quanh yên
tĩnh tựa như ngày tận thế, cơ hồ tất cả người đều nghe được tiếng khiếp
sợ của cô ta, điều này cũng làm cho mọi người càng thêm tò mò, rốt cuộc
tin tức gì sẽ làm người dám phụ nữ dám chống đối Viêm Dạ Tước luống
cuống như thế?

Mặc dù lòng hiếu kỳ của Trình Du Nhiên không có nặng như vậy, nhưng có
thể nhìn ra Angela xui xẻo, trong lòng cô đương nhiên vui sướng, vẫn
tương đối hài lòng đối với biểu hiện của Viêm Dạ Tước.

Tất cả mọi người đang chú ý đồ trên tay Angela, thình lình truyền đến
giọng nói nhạo báng của Đan Hùng: "Bây giờ tiểu thư Angela còn có lời gì nói nữa?"

Angela tiện tay vò nát tờ giấy, hầm hừ hỏi: "Đây là các anh sắp xếp tốt trước đó?"

Đan Hùng khinh thường nói: "Thực lực mấy phương của các người, hợp tác
với nhau quả thật lớn mạnh, chỉ tiếc càng nhiều người tham dự, cơ hội
tiết lộ cũng càng lớn, chỉ cần biết các người muốn làm gì, lão đại muốn
thu thập các người cũng dễ như trở bàn tay."

Angela cười lạnh một tiếng: "Cũng chỉ là mất bảo vệ Châu Á châu Mỹ mà
thôi, Viêm Thế Kiêu cũng thật sự bỏ được, vì thậm chí Viêm Dạ Tước ngay
cả Châu Á cũng không cần."

Đầu óc tương đối nhanh nghe được đối thoại của hai người thì nhất thời
bừng tỉnh hiểu ra, không trách được sau khi Viêm Dạ Tước nghe được Đường Nghiêu tập kích tổng bộ của anh ở nước Mỹ cũng không hốt hoảng, thì ra
là đã sớm sắp xếp tốt, chỉ là hai anh em nhà họ Viêm lúc nào thì tốt như vậy?

Viêm Lãng bên cạnh không có lạc quan như Angela, anh ta biết rõ tính khí của Viêm Dạ Tước, tuyệt đối sẽ không làm chuyện chặt đầu cá vá đầu tôm
như thế, cho nên ở Châu Á, anh ta khẳng định còn có chiêu sau, hai mắt
nhìn chằm chằm Đan Hùng, nhìn xem anh ta còn có thể nói ra cái gì.

Đan Hùng cũng không có khiến Viêm Lãng thất vọng, ở trong tiếng cười
lạnh của Angela, Đan Hùng hừ một tiếng cười nói: "Đúng là mất Châu Á,
chỉ là rốt cuộc là ai vứt cái này thì rất khó nói."

Sắc mặt Angela biến đổi, khóe mắt nhìn hướng Viêm Dạ Tước giống như ngàn năm hàn băng, nhưng mà trong nội tâm lại có chút khó có thể tin, mặc dù Viêm Hạo Thừa không có hoàn thành hành động ở nước Mỹ, nhưng cũng thành công giữ chân đám người Văn Long, Phi Ưng ở Hải vực Sicili cũng bị
Shawn ngăn cản lại, còn dư lại Viêm Lãng ở phủ Chiang Rai nước Thái, trừ thuộc hạ Viêm Thế Kiêu, anh lại từ nơi nào tìm người đến đối phó Tam
Khẩu tổ, chẳng lẽ là lão già kia ra tay?

Vừa nghĩ tới có thể sẽ là Viêm Lệnh Thiên động tay, trong lòng Angela
trầm xuống, từ trước đến giờ cha con nhà họ Viêm không hòa thuận, điều
này mới khiến cô ta dám liên hiệp những người khác đả kích Viêm Dạ Tước, nhưng nếu như đây chỉ là di trò cho người khác nhìn, vậy mình chẳng
phải là vừa lúc trúng bẫy bọn họ? Còn nữa, Viêm Hạo Thừa chạy đi đâu,
tại sao tin tức vừa có thì không nhìn thấy bóng dáng của anh ta ở
Newyork?

Nghi vấn liên tiếp xuất hiện ở trong đầu Angela, chỉ là bất luận cô ta
nghĩ như thế nào, đều vẫn không nghĩ ra chút đầu mối, trong lòng bắt đầu hoài nghi sớm tuyên chiến với Viêm Dạ Tước là đúng hay sai.

Rốt cuộc, Viêm Dạ Tước vẫn không nói gì bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh
lẽo trong nháy mắt cuốn lấy cả phòng khách: "Cô ấy ở nơi nào?"

Không tệ, mình còn có lá vương bài này! Hai mắt Angela tỏa sáng, nếu như không phải là Viêm Dạ Tước nói ra cô ta thật đúng là thiếu chút nữa
quên tồn tại của Trình Du Nhiên, nếu Viêm Dạ Tước coi trọng người phụ nữ này tới cực điểm, cô ta cũng sẽ không thua. Chỉ là trong lòng hình như
cảm thấy có chút không có tư vị, vị trí kia vốn là của cô ta.

Phía sau, Trình Du Nhiên rốt cuộc nghe được Viêm Dạ Tước nhắc tới mình,
trong lòng cảm giác hòa tan, Viêm Dạ Tước không đề cập tới thứ khác chỉ
nói tới mình, cũng coi như không phụ lòng cô không xa không rời.

"Đi thôi, chúng ta nên ra sân." Tần Tử Duệ cười tà mị, đưa tay ôm Tiểu
Nặc lên, lại phân phó mấy người lưu lại coi chừng Bôn Lang và Lưu Văn
Hoa, đẩy Trình Du Nhiên đi tới phía trước.

Angela điều chỉnh tốt cảm xúc, khẽ mỉm cười nói: "Tước, anh đang nói gì vậy, tôi có chút nghe không hiểu."

Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, đang lúc mọi người còn chưa có phát giác thì đứng dậy, súng lục bên hông đã sớm nắm trong tay, nòng súng lạnh
lẽo mang theo nồng đậm sát khí chỉ hướng Angela, mắt ưng lóe ra máu tanh nồng nặc: "Hiện tại biết?"

Từ lúc tiến vào phòng khách, bất luận Angela vô lý nói muốn Viêm bang
rút lui ra khỏi Châu Âu, hay từ trên cao nhìn xuống khiến anh cúi đầu,
Viêm Dạ Tước vẫn luôn ngồi đó như núi băng, nhưng vừa nhắc tới Trình Du
Nhiên, thế nhưng lập tức rút súng chỉ hướng Angela, rất có khả năng nổ
súng bắn người, có thể đoán được địa vị của Trình Du Nhiên ở trong mắt
anh.

Giờ khắc này, tất cả lão đại gia chủ ở đây đều ghi nhớ, về sau có thể
cướp hàng Viêm bang, giết người của Viêm Dạ Tước, nhưng tuyệt không thể
có hành động vô lễ nào đối với Trình Du Nhiên, nếu không đó chính là tai hoạ ngập đầu.

Không giống như Đan Hùng lúc trước, Angela rõ ràng cảm thấy sát khí
truyền tới trên họng súng, may mà Trình Du Nhiên đang ở trong tay cô ta, chỉ cần mang ra, cô ta có thể mượn cơ hội nói điều kiện, mắt đảo qua,
khóe miệng thoáng qua vui mừng: "Tước nói hẳn là bác sĩ Trình, chuyện
này tôi xác thực không thế nào hiểu rõ, là Tứ thiếu gia Viêm Lãng phái
người mời tới làm khách." Nếu Viêm Lãng tham dự kế hoạch, cũng nên để
cho anh ta góp sức.

Viêm Lãng nghe Angela nhắc tới mình, nhất thời toàn thân chấn động, ở
nhà họ Viêm, bất luận là Viêm Vũ Khởi có tâm rắn rết, hay Viêm Kinh Vũ
ẩn nhẫn, so với anh ta mà nói cũng kém xa, mới vừa rồi anh ta cũng đã
quyết định vạch rõ giới hạn cùng Angela, không nghĩ tới cô ta lại tìm
tới cửa nhanh như vậy.

Cảm nhận được sát khí toát ra trên người Viêm Dạ Tước, Viêm Lãng cố
buông lỏng tay ra: "Em năm, chú biết sở thích của tôi, những thứ này đều là thuộc hạ và mấy người phụ nữ cứng đầu cứng cổ của tôi, muốn xử trí
thế nào, chỉ cần một câu nói của chú."

Vạn Nhã Cầm không ngờ Viêm Lãng bán mình nhanh như vậy, trong lòng càng
rõ lời nói của chị, quả nhiên không thể dựa vào đàn ông, nhưng mà nếu
như vậy, cô ta dứt khoát lật bài với Angela, dù sao nơi này cũng là địa
bàn của nhà La Nhĩ Đức, có Angela che chở, cô ta sẽ không có chuyện gì.

"Trình Du Nhiên là do tôi sai người bắt." Vạn Nhã Cầm đứng lên từ trên
chỗ ngồi, vuốt mái tóc quyến rũ ra sau ót nói: "Dĩ nhiên điều này cũng
phải cảm ơn tình báo chính xác của tiểu thư Angela." Vì mạng sống, trước tiên cô ta chỉ có thể đem mình và Angela cột chung một chỗ, về phần sau này Angela có thể tìm cô ta tính sổ hay không, chỉ có thể đến đâu hay
đến đó.

Vạn Nhã Cầm vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô ta, bàn tay to hung hăng kìm ở cổ mịn màng của cô ta.

Vạn Nhã Cầm đã từng lĩnh giáo qua hai bàn tay của Viêm Dạ Tước, hiện tại thấy anh trực tiếp bắt giữ mình, nhất thời hoảng sợ kêu lên: "Buông. . . . . . Buông tay."

"Người nào?" Viêm Dạ Tước không chút thương hương tiếc ngọc, trên tay
tăng thêm lực, móng tay bén nhọn rất nhanh kéo lê ra từng vết máu ở trên cổ trắng như tuyết của cô ta.

Angela cũng không có định đặt mình bên ngoài, đừng nói cô ta căn bản
cũng không thể phủi sạch tham dự bắt cóc Trình Du Nhiên, coi như hôm nay không có Trình Du Nhiên cũng không thể bỏ qua, cô ta chỉ muốn kéo Viêm
Lãng vào, hiện tại mặc dù Viêm Lãng lên tiếng phủ nhận, nhưng có Vạn Nhã Cầm cũng mi cưỡng, cho nên tuyệt không thể để cho Vạn Nhã Cầm bị Viêm
Dạ Tước bóp chết, vội mở miệng nói: "Tước, nếu như giết chết Vạn tiểu
thư, chỉ sợ cũng sẽ không được gặp lại Trình tiểu thư đâu."

Viêm Dạ Tước nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Angela nói: "Cô đang uy hiếp tôi?"

"Không phải uy hiếp." Angela cũng không dám thừa nhận, cười một cái nói: "Dù sao Trình tiểu thư cũng do hai người bọn họ phái người mời tới, nếu như Vạn tiểu thư chết rồi, nói không chừng những thuộc hạ kia sẽ làm ra chuyện gì đó." Cô ta cố ý nhấn mạnh chữ hai người bọn họ, vô luận như
thế nào cũng muốn Viêm Dạ Tước có sát tâm đối với Viêm Lãng.

Hiện tại Vạn Nhã Cầm bị Viêm Dạ Tước xách lên tựa như bắt con gà con,
đôi tay hai chân đung đưa càng ngày càng chậm, hô hấp hít vào nhiều thở
ra ít, mắt thấy sẽ chết.

Tiện tay vung, thân thể mảnh khảnh của Vạn Nhã Cầm bay thẳng lên, rơi
xuống phương hướng Viêm Lãng, không biết là lời nói của Angela có chút
tác dụng, hay do bản thân Viêm Dạ Tước không có ý định bỏ qua cho anh
ta.

Trên mặt Viêm Lãng âm tình bất định, cuối cùng vẫn còn đưa tay đỡ lấy
Vạn Nhã Cầm, Viêm Dạ Tước làm như vậy, đã biểu thị thái độ của anh, nếu
như mình còn phủi sạch, chẳng những khiến mình và phụ nữ lục đục, cũng
sẽ sinh ra vết rách cực lớn với Angela , làm như vậy hiển nhiên là không sáng suốt.

Thấy mình bị ném hướng Viêm Lãng, Vạn Nhã Cầm vốn cho là anh ta vì Viêm
Dạ Tước sẽ giết mình, không thể nghĩ đến lại có chuyển biến, nói như vậy Viêm Lãng đã không có ý định trốn tránh. Nằm ở trong ngực Viêm Lãng, cô ta cũng lớn mật hơn, cười lạnh nói: "Viêm Dạ Tước, anh tốt nhất không
nên hành động bừa bãi, còn có anh và thuộc hạ của anh hãy thu súng lục
lại, nếu không tôi lập tức bảo người giết Trình Du Nhiên đi." Có lá bùa
hộ thân phải lợi dụng hết mức.

Viêm Dạ Tước không nói gì, có điều ngón tay đã dừng trên cò súng, ý tứ rất rõ ràng, không mang người đi ra, lập tức nổ súng.

Đúng lúc này, Tần Tử Duệ ôm Tiểu Nặc đi ra, một tay nắm súng lục chống
đỡ ở người Trình Du Nhiên, cười đùa nói: "Chơi gì vậy, lớn thế này?"

Rốt cuộc thấy Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc còn sống, sát khí trên người
Viêm Dạ Tước giảm bớt rất nhiều, phân ra một cây súng lục chỉ hướng Tần
Tử Duệ lạnh giọng nói: "Thả bọn họ, tôi sẽ giữ một mạng cho anh."

Con tin xuất hiện, Vạn Nhã Cầm nhanh chóng nhảy xuống bên cạnh Viêm
Lãng, đứng ở bên Trình Du Nhiên cười lạnh nói: "Lời này hẳn là chúng tôi nói mới đúng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui