Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Trình Du Nhiên hoàn toàn không chú ý đến tình huống chung quanh, bị con
trai lôi kéo váy, cúi đầu, nhìn thấy con trai chỉ chỉ nơi sau lưng cô,
cô thuận thế đem mấy quả anh đào nhét vào trong miệng, xoay người xem
tình hình là xảy ra chuyện gì. . . . . .

Nhưng vừa quay đầu lại mới phát hiện, sân khấu, bất kể là khách quý hay
nhân viên phục vụ, còn có người cầm nhạc cụ trên đài, mọi ánh mắt trong
hội trường đều đổ dồn về phía cô.

Lãnh Triệt tuyên bố vị hôn thê của anh ta, những người này nhìn cô làm
gì, Trình Du Nhiên nhai nhai anh đào trong miệng, vừa định mở miệng, lại bị Lãnh Triệt trên đài mở miệng trước: "Cô ấy chính là vị hôn thê của
tôi."

Vị hôn thê của Lãnh Triệt không phải là em gái Vạn Nhã Cầm của Mộ phu
nhân ư? Việc này rốt cuộc là thế nào, cô gái kia hoàn toàn không có hình tượng, hơn nữa, cô gái này là ai? Bọn họ hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

Tuy nhiên người này đối với chị em Vạn Tuyết Cầm mà nói, cũng không tính là xa lạ, Vạn Tuyết Cầm vốn còn đang chờ đợi Lãnh Triệt tuyên bố, một
khắc kia cả khuôn mặt cứng đờ, mà Nhã Cầm còn có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, để cho cô ta không cách nào hô hấp, nắm thật chặt
túi đồ dạ hội trong tay, làm sao có thể, sao lại là Du Nhiên!

Tất nhiên, Trình Du Nhiên khiếp sợ không nhỏ, thật vất vả nuốt xuống anh đào trong miệng, hình như nghẹn, không nói nên lời.

Lúc này, Lãnh Triệt đã chân thành đi tới, trong tay cầm một ly trong suốt, hết sức thân sĩ đưa cho Trình Du Nhiên.

Cô nhận lấy ly nước, uống một hớp, lúc này mới trở lại bình thường,
ngẩng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Lãnh Triệt, anh đang làm gì?"

"Chúng ta chẳng qua là đang trợ giúp lẫn nhau mà thôi." Khóe miệng Lãnh
Triệt giương nhẹ, gần sát bên tai Trình Du Nhiên, nhẹ giọng nói.

Trợ giúp lẫn nhau cái gì, cô cũng không nói cần anh ta giúp một tay
chuyện gì, cho tới bây giờ cô đều không thích trường hợp như vậy, đang
định xoay người kéo Tiểu Nặc rời đi, vừa lúc đó, hai người nhà họ Lãnh
và bọn Vạn Tuyết Cầm đều đi qua, mặt Lãnh lão tiên sinh càng thêm tức
giận, quát lớn: "A Triệt, con đang làm gì thế hả?"

"Con làm chuyện mình nên làm thôi." Lãnh Triệt nhún vai không sao cả,
Lãnh phu nhân kéo con trai mình, nhỏ giọng nói: "Con làm như vậy thì
thật quá đáng rồi đấy, đây không phải là không cho nhà họ Mộ mặt mũi
sao?"

"Mẹ, con không nói sai, cũng sẽ cho nhà họ Mộ mặt mũi." Anh nhỏ giọng
nói ra, nhếch miệng cười nhạt nhòa, sau đó, giương con mắt nhìn về phía
Trình Du Nhiên, nói: "Vị hôn thê của con là thiên kim nhà họ Mộ, mà cô
ấy, chính là đại tiểu thư nhà họ Mộ, Mộ Du Nhiên."

"Mộ Du Nhiên? Cô bé chính là Mộ Du Nhiên?" Lãnh phu nhân nhìn cô gái
trước mắt, một thân đồ dạ hội màu xanh ngọc, vóc người cao gầy, mặt tinh sảo, nhìn kỹ, xác thực có chút tương tự Trình Doanh, mặc dù trước đây
hai nhà nói hôn sự, nhưng vì để cho hai người tự do lớn lên, không chỉ
không nói, bởi vì bọn họ mà hai nhà cũng không qua lại ở Newyork, cũng
ít gặp mặt, cho nên, bà mới kinh ngạc nhìn Mộ Du Nhiên trước mắt.

"Mộ phu nhân, cô bé chính là Du Nhiên mất tích sáu năm trước?" Lãnh phu
nhân quay đầu nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm, trên mặt đúng là nghi vấn, vốn nghĩ tới hai nhà kết thành thông gia, sau Du Nhiên lại mất tích, vì vậy không thành, lại thấy đứa nhỏ Nhã Cầm không tồi nên quyết định chọn
người khác, Du Nhiên trở lại mà bọn họ cũng không báo cho một tiếng.

Nhìn thấu nghi vấn của hai người nhà họ Lãnh, nụ cười của Vạn Tuyết Cầm
có chút cứng đờ, bà ta cũng không nghĩ ra, Trình Du Nhiên bỗng chạy tới
nơi đây, xem ra, lần này cô trở về là có mục đích, vậy bà ta cũng không
cần khách khí với cô.

Vạn Nhã Cầm nóng lòng muốn nói chuyện, lại bị bà ta kéo, cười cười, nhỏ
giọng nói: "Chuyện là như thế này, việc xấu trong nhà cũng không tiện
nói ra bên ngoài, Du Nhiên mất tích mấy năm, lại chưa cưới sinh chửa ở
bên ngoài, ngay cả ba đứa bé cũng không biết là người nào, dẫn đứa bé về đến nhà. . . . . ."

Lời của bà ta vẫn còn chưa nói hết đã bị một giọng nói trẻ con cắt đứt, "Ai nói cháu không có ba?"

Tiểu Nặc tức giận đùng đùng, cu cậu rất rõ ràng, lời nói kia trừ nói mẹ không đứng đắn sinh cậu ra, còn nói cậu không có ba.

"Mẹ nói rồi, ba cháu rất đẹp trai, rất có bản lĩnh, chẳng qua là ba có
chuyện đi xa, sẽ trở lại rất nhanh đấy!" Lúc này cu cậu đã không còn vẻ
ông cụ non, không có bộ dạng gì nhưng không có chuyện gì, cu cậu nhớ, mẹ đã từng nói như vậy cho cu cậu biết, cho nên cu cậu tin tưởng.

Nhã Cầm cười nhạt, nói: "Ha ha, rất có bản lĩnh, vì sao cho đến bây giờ
còn chưa trở về? Hay là mẹ cháu mang theo đứa con hoang là cháu nương
nhờ nhà mẹ đẻ——"

"Nhã Cầm, không nên." Vạn Tuyết Cầm thở dài, ý bảo em gái không nên nói
nữa, sau đó nhìn Lãnh phu nhân, nhỏ giọng nói: "Đây là việc riêng của
nhà họ Mộ, nên cũng không tiện nói ra. . . . . ."

Tuyết Cầm muốn nói lại thôi, Tiểu Nặc kéo tay mẹ, nhìn mẹ, hình như muốn từ chỗ mẹ lấy được khẳng định.

Lúc này, Trình Du Nhiên vốn có dáng vẻ không có gì lớn, nghe được đối
phương nói đến con trai mình, hung hăng đặt cái ly cầm trong tay lên
trên mặt bàn, lạnh lùng trừng mắt liếc Vạn Nhã Cầm, rất nhanh, lộ ra nụ
cười tà quen thuộc, đi tới trước người Vạn Nhã Cầm, nói: "Tiểu Nặc là
con trai tôi, có ba hay không thì thế nào, nhưng tôi sẽ không giống một
số người, mang theo con tới phá hư gia đình người ta."

Cô cũng không chỉ ra là ai, nhưng chỉ cần là người biết chuyện nhà họ
Mộ, cũng sẽ biết ý tứ trong lời cô nói, Trình Du Nhiên nhìn Nhã Cầm,
"Vạn Nhã Cầm, tôi cho cô ba mươi giây nói xin lỗi con trai tôi, nếu
không thì đừng trách tôi không cho chị gái cô mặt mũi."

"Tôi không nói bậy, đứa bé không có ba chẳng lẽ không đúng là con hoang à? Tại sao tôi phải ——"

"Bốp" Một tiếng vang thật lớn, Trình Du Nhiên hướng trên mặt Vạn Nhã Cầm hung hăng hạ xuống một cái tát, cô đã nhắc nhở cô ta, trong vòng ba
mươi giây không xin lỗi, cô cũng không cho người nào mặt mũi.

Cô thu tay lại, giương mắt nhìn về phía Lãnh Triệt, Lãnh Triệt nhìn
khuôn mặt cô mang theo tươi cười, cũng lộ ra tác phong không đứng đắn,
nói: "Tôi không để ý."

"Cám ơn ý tốt của anh." Trình Du Nhiên đáp lễ anh ta bằng một nụ cười
nhạt nhòa, xoay người, không muốn nhiều lời, mang theo con trai rời đi,
hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Viêm Dạ Tước bảo Phi Ưng kêu cô
rời đi, chẳng lẽ sớm biết tâm tư người đàn ông Lãnh Triệt nhất định muốn khơi mào chuyện phá rối bữa tiệc đính hôn này.

Vậy mà vào lúc cô đang muốn rời đi, Vạn Nhã Cầm tức giận vì bị đánh một
cái tát, vươn tay, sẽ phải hướng Trình Du Nhiên đánh xuống một cái tát,
lại dám đánh cô ta!

Trình Du Nhiên mải kéo con trai, hoàn toàn không có chú ý tới tay cô ta, mắt thấy bàn tay kia muốn đánh vào má trái cô——

Bàn tay chợt túm lấy cổ tay cô ta, thân hình cao lớn đứng ở sau lưng,
giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nói: "Ai dám động đến cô ấy? !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui