Người làm trong tòa thành cổ này ăn mặc thật đúng là gọn gàng, nhìn qua hẳn là hàng hiệu.
Đợi chút, người này nhìn thế nào cũng không giống là người làm, khuôn
mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tùy ý ngồi ở chỗ đó, khí thế uy nghiêm
không giận tự uy.
Thoạt nhìn ngược lại khá quen mắt, hơn nữa trong tròng mắt còn lộ ra hơi thở nguy hiểm, người này rốt cuộc là ai? Có lẽ là khách nơi này hoặc là có chuyện liên quan với Viêm bang, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên buông tay
ra, nhếch miệng, nói: "Lão tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, ông muốn
uống..., tôi nhường ông."
Thiệt là, không phải là một ly sữa tươi thôi ư, Trình Du Nhiên cô mới không hẹp hòi.
Viêm Lệnh Thiên nhìn cô gái trước mắt nhíu mày nói chuyện, ông đã sớm
nghe nói qua, cũng biết cô gái trước mắt là ai, Trình Du Nhiên, xuất
thân từ nhà họ Mộ y học, có một tay y thuật thật tốt, trước đây không
lâu cứu Văn Tĩnh.
Viêm Lệnh Thiên cúi đầu nhìn qua, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông về
phụ nữ, dáng dấp ngược lại cực phẩm, có tư thế trung thượng, nhìn dáng
dấp cũng sẽ không thể là người Viêm Dạ Tước con ông có thể nhìn trúng,
nhưng tất cả cũng ngoài dự liệu của ông, từ cuộc chiến đảo Tường Long,
bữa tiệc đính hôn nhà họ Lãnh, Hội nghị Ngũ đại gia tộc. . . . . .
Ông luôn không tốn ý định lo lắng phương diện tình cảm của con trai Viêm Dạ Tước, nhưng chút chuyện xảy ra ở nơi này càng quái dị, chẳng những
số lần bị thương tăng nhiều, còn nhiều lần bởi vì cô, xảy ra xung đột
cùng các thế lực lớn, chuyện này với ông cùng Viêm bang mà nói, không
phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đối với ông mà nói, Viêm Dạ Tước là công cụ để ông chiếm lấy lợi ích,
càng thêm là một quân cờ quan trọng để duy trì nhà họ Viêm có thể tiếp
tục thịnh vượng, cho nên, ông tuyệt đối không có khả năng để một cô gái
thân phận không rõ phá hư kế hoạch của ông, càng không thể nào để một
người chưa lập gia đình đã chửa trước, cô gái có con của người khác tiến vào nhà họ Viêm.
Viêm Lệnh Thiên mỉm cười, hình như cũng không hề để ý đối với chuyện vừa rồi, nhìn như không chút để ý hỏi” "Cô tên là Trình Du Nhiên? Nghe nói y thuật của cô vô cùng cao minh, không biết sau này có dự định gì không?"
Trình Du Nhiên nhìn ông, cảm giác giống như là thấy được một con cáo
già, ngay cả nụ cười kia, cũng làm cho cô có loại cảm giác không rét mà
run.
Dời ánh mắt đi, vừa ăn salad vừa nói: "Tôi làm việc chưa bao giờ tính toán, thuận theo tự nhiên."
Nghĩ làm bộ trước mặt cô, nghĩ cùng đừng nghĩ, dẫu sao cô cũng lăn lộn
lâu cùng A Tư là thành viên đám chó săn, điểm này vẫn có thể hiểu được.
Viêm Lệnh Thiên nhìn dáng vẻ cô nhẹ nhàng bình thản như mây gió, ngồi
xuống, lại nói: "Cô vẫn cứ muốn lưu lại ở bên người Viêm Dạ Tước? Có mục đích gì?"
"Lão tiên sinh, lời này của ông đã nói sai rồi, không phải là tôi muốn
lưu lại bên cạnh anh ấy, mà là anh ấy giữ tôi lại." Thật không biết lão
già này rốt cuộc muốn hỏi cái gì, tại sao lại nhắc đến Viêm Dạ Tước, còn không e dè kêu tên của anh.
"Thật sao? Đó chính là nói, chỉ cần nó không giữ cô lại, tự cô sẽ rời
đi?" Viêm Lệnh Thiên rất có tính nhẫn nại, nhìn Trình Du Nhiên hỏi.
"Lời này của ông, hình như rất muốn tôi rời khỏi Viêm Dạ Tước?" Trình Du Nhiên lấy một miếng táo bỏ vào trong miệng, nhíu mày, tiếp tục nói:
"Muốn tôi đi đương nhiên được, tôi cũng không thèm ngày ngày nổi giận
phát cáu, ông có bản lĩnh khuyên Viêm Dạ Tước?"
Hôm nay sau khi Viêm Dạ Tước hỏi cô một vài chuyện, cô cũng có ý nghĩ
này, trở về bình thường thôi, Tiểu Nặc cũng có thể an tâm đi học, lớn
lên thật tốt.
Viêm Lệnh Thiên chỉ cười cười, lại nói: "Nếu như cô muốn đi, tôi liền có biện pháp, hơn nữa bảo đảm cô và con trai cô có một cuộc sống bình
thường."
Lão già này nói xác thực là rất hấp dẫn, nhưng Trình Du Nhiên cô cũng
không phải là không có đầu óc, ngước mắt nhìn lão hồ ly này, cô cũng
không thể tùy tiện bị lừa.
"Ông là ai?" Trình Du Nhiên cảnh giác hỏi.
Viêm Lệnh Thiên nhấp ngụm sữa bò, vẻ mặt cũng biến thành lạnh lẽo hơn,
chậm rãi nói: "Tôi là ai, cô không cần thiết biết, cô chỉ cần trả lời
câu hỏi của tôi."
Trình Du Nhiên nghe giọng điệu của ông ta, trong bụng nặng trĩu, trên
thế giới này, sợ rằng trừ Viêm Dạ Tước, cũng chưa có bất luận kẻ nào có
thể uy hiếp cô.
Vậy mà, vừa lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
"Cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi." Lời nói lạnh lẽo, Trình Du Nhiên
không cần quay đầu lại cũng biết là giọng người nào, trừ vị lão đại Viêm lạnh lùng kia ra thì còn ai vào đây, cũng may tới đúng lúc, tránh cô
đối mặt với lão già kỳ quái.
Viêm Dạ Tước đi tới phía sau cô, theo thói quen đem bàn tay bao trùm
trên đầu cô, nhìn người ba trước mắt, nói: "Tôi nói rồi, đừng đụng cô
ấy."
"Giọng điệu này của anh là đang nói chuyện với ba mình ư?" Viêm Lệnh Thiên nhẹ nhàng đặt cái ly xuống, thản nhiên nói.
Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, không trách được cô nhìn có chút quen thuộc, bọn họ, bọn họ là cha con.
Viêm Dạ Tước không nói gì, kéo tay cô ý bảo cô đứng dậy rời đi cùng anh, mà lúc này đây, Viêm Lệnh Thiên giương con mắt, mang theo nụ cười nhàn
nhạt, nói: "Tước, anh phải biết nhà họ Viêm là kiểu gia tộc gì, sẽ không cần một cô gái có thân phận như vậy."
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, bá đạo ôm chầm eo Trình Du Nhiên,
gắt gao đem cô đè ở trong ngực mình: "Cô ấy là cô gái của tôi."
Lời này tựa hồ đang nói cho ba đại nhân của anh biết, thân phận của Trình Du Nhiên cô chính là cô gái của Viêm Dạ Tước anh!
Ông có lẽ đã quen với việc con trai đối mặt với mình thế này, cười cười, nói: "Anh phải nhớ, nhà họ Viêm chắc là sẽ không thừa nhận cô ta."
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh, sắc mặt thâm trầm, thản nhiên nói: "Tôi không cần bất luận kẻ nào tới thừa nhận."
Nói xong, anh nắm tay Trình Du Nhiên, kéo cô rời phòng ăn, Trình Du
Nhiên cũng hơi sửng sốt, nhưng nghe rõ bọn họ nói chuyện, cho nên, vào
giờ khắc này mới có thể ngây ngốc nhìn Viêm Dạ Tước, nhìn người đàn ông
mạnh mẽ.
Viêm Dạ Tước nói: "Về sau tôi không có ở đây, không cần một mình gặp người kia."
Anh cũng không có gọi ông ta là ba, mà dùng từ ngữ xa lạ, người kia.
Trình Du Nhiên bĩu môi, nói: "Cũng không phải là tôi đặc biệt đi gặp ông ta." Rõ ràng chính là cô ăn điểm tâm ở đó, chính ông ta tới, rốt cuộc
anh và ba anh là quan hệ gì? Xem ra thật kỳ quái, nhưng cô lại cảm thấy
Viêm Dạ Tước muốn bảo vệ mình, trong lòng nhất thời ấm áp, nhìn gò má
của anh, chỉ thấy anh lạnh lùng nói: "Không được tôi đồng ý, em không
thể rời đi."
"Tôi chưa nói muốn rời đi, chỉ suy nghĩ một chút mà thôi." Trình Du
Nhiên cười cười nhàn nhạt, Viêm Dạ Tước chợt quát lớn: "Nghĩ cũng không
được!"
Bởi vì, anh còn chưa tìm được đáp án trên người Trình Du Nhiên, anh nhất định phải tìm được đáp án.