"Lão đại, Viêm Trung bên cạnh lão gia tới." Giọng Phi Ưng nặng nề, phá
vỡ cục diện bế tắc trước mắt, lại tạo thành một cục diện bế tắc khác.
Sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, cô không biết Viêm Trung, nhưng rõ
ràng nghe được Phi Ưng nói lão gia, trong lòng cô cũng đã biết là ba
Viêm Dạ Tước.
Nghe nói như thế, Trình Du Nhiên theo bản năng kéo tay Trình Nặc, quay
đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, muốn biết, trước mắt là tình huống thế
nào.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước vô cùng lạnh lùng, anh đương nhiên rõ Viêm Trung
thân là quản gia bên cạnh ba, không có chuyện quan trọng, không thể nào
rời đi.
Hiện tại, ông ta xuất hiện tại Hongkong, còn tới biệt thự của anh, xem ra chuyện này không thế lừa được nữa!
Dù sao, năm đó đúng là ba tìm bác sỹ chợ đen chữa trị cho anh, muốn tra
chuyện này cũng không khó, chỉ là, động tác nhanh hơn so với bình
thường.
Viêm Dạ Tước đứng lên, lạnh lùng liếc A Tư, lạnh lùng nói: "Dẫn anh ta đi."
A Tư bị mặt anh lạnh lẽo làm cho ngớ ngẩn, nhưng vị lão đại này thật đúng là đẹp trai, đợi chút, anh mới vừa nói gì?
Dẫn anh ta đi? Đây là tình huống gì, hơn nữa, mẹ con Trình Du Nhiên vẫn còn ở nơi này, anh ta làm sao có thể đi một mình?
"Vị lão đại này ——"
Lời còn chưa nói ra, đã bị Tiểu Nặc trợn mắt tròn trịa trừng, rất rõ
ràng, thằng nhóc dùng cái vẻ mặt trước sau như một của cu cậu, cho anh
biết nếu không đi, sẽ chờ chết.
A Tư cẩn thận cân nhắc, lại nhìn Tiểu Nặc và Du Nhiên, anh ta cũng không phải là không có nghĩa khí, nhìn thấy Trình Du Nhiên hơi gật đầu, anh
ta mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo Bôn Lang rời đi từ cửa sau.
Vậy mà, lúc này trong lòng Trình Du Nhiên khẩn trương vì người sắp xuất
hiện, nghĩ thầm cô không phải nên mang theo Tiểu Nặc rời đi trước ư?
Ý nghĩ này vừa đến, Viêm Trung đã đi vào, thân hình cao lớn, nhìn qua
chừng bốn mươi, lúc giơ tay cũng nhìn ra được là không phải người làm,
mà có thể ở bên cạnh Viêm Lệnh Thiên lâu như vậy, tuyệt không phải thế
hệ thông thường.
Ông ta đi vào trong phòng khách, ánh mắt lại đã sớm thấy hai mẹ con bên
này, đi tới trước mặt Viêm Dạ Tước, mở miệng nói: "Tước thiếu gia."
Viêm Dạ Tước khẽ ừ, nhưng không lên tiếng, biết rằng nếu Viêm Trung tự mình đến, như vậy thì sẽ nhắn lại.
"Tước thiếu gia, lão gia xin ngài về đảo." Viêm Trung đích thực nhắn lời thay lão gia, cũng biết Tước thiếu gia nghe thế sẽ không vui, nhưng
chuyện lần này xác thực là nghiêm trọng.
Đảo trong miệng Viêm Trung là một đảo lớn ở Thái Bình Dương, trải qua
bao nhiêu năm phát triển, đã sớm thành một căn cứ bền chắc không thể phá được, nơi đó bất luận là chính trị kinh tế hay cái gì hoàn toàn do nhà
họ Viêm khống chế, nghiễm nhiên trở thành vương quốc độc lập.
Viêm Dạ Tước thân là Thiếu chủ nhà họ Viêm, cũng là người nói chuyện ở bên ngoài, nhưng lại rất ít về đảo.
Khẽ nâng tròng mắt lên, nhìn chằm chằm Viêm Trung, trầm giọng nói: "Nói xong?"
"Còn nữa, lão gia phân phó, xin lúc Tước thiếu gia về đảo, cũng xin mang theo Trình tiểu thư và Nặc tiểu thiếu gia." Ông ta cũng không trực tiếp gọi Tiểu Nặc là thiếu gia đích tôn, nhưng những lời này đã rất rõ ràng, Viêm Lệnh Thiên mới biết chuyện Tiểu Nặc, muốn cu cậu cùng nhau trở về
nhà họ Viêm một chuyến.
Trình Du Nhiên nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời trầm xuống, xem ra
giấy không thể gói được lửa, chuyện này nhất định sẽ bị ba Viêm Dạ Tước
biết, dù sao, chuyện tại Nga đã huyên náo lớn vậy, đây cũng là nguyên
nhân mấy ngày trước cô rời Newyork.
Nhưng vẫn chạy không thoát, Trình Du Nhiên giương con mắt, nhìn người
đàn ông trung niên hoàn toàn không có tư thái người làm, nói: "Cũng làm
phiền ông chuyển lời đến lão gia các người, tôi và con tôi không thể
đi."
"Đúng, chúng tôi không đi nơi nào hết." Tiểu Nặc kiên định mở miệng nói chuyện.
Viêm Trung nhìn hai mẹ con, tiếp tục nói: "Tước thiếu gia, lão gia hy
vọng có thể nhìn thấy bọn họ, Viêm Trung sẽ đích thân hộ tống."
Những lời này rất rõ ràng, trước đó cũng không phải đơn giản là truyền
lời, Viêm Dạ Tước thủy chung thờ ơ ơ hờ, trầm mặc không nói, nhưng khí
lạnh tán phát quanh thân đã sớm làm cho người ta không rét mà run, Viêm
Trung tự nhận cũng bị khí lạnh của anh làm cho ngơ ngẩn, không trách lão gia sẽ kiệt lực phản bác kẻ không ủng hộ Tước thiếu gia thượng vị, chỉ
bằng vào một điểm này, trong gia tộc bất luận một người nào cũng không
sánh nổi.
"Viêm Trung cũng làm việc theo lão gia phân phó, hi vọng Tước thiếu gia
không làm khó Viêm Trung, cũng đừng để lão gia tự mình đến, xin Tước
thiếu gia hiểu rõ." Thật không hỗ là người bên cạnh Viêm Lệnh Thiên, dù
sao từ nhỏ ông ta đã được nhà họ Viêm nuôi dưỡng, trải qua huấn luyện
còn sống, mới có thể chân chính ở lại bên cạnh lão gia, thật là quản
gia, nhưng kỳ thật âm thầm làm không ít chuyện cho lão gia, thủ đoạn
cũng tàn nhẫn.
Viêm Dạ Tước dĩ nhiên biết việc này, cũng rõ ràng, ba tự mình phái người tới, chính là đã biết sự tồn tại của Tiểu Nặc và Trình Du Nhiên.
Lần này không trốn thoát, hơn nữa, Viêm Dạ Tước cũng không định trốn,
sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là sớm hơn mong đợi mà thôi, mà Trình Du Nhiên vốn muốn nghĩ cách chạy trốn cũng hiểu rõ, chạy trốn không
phải là biện pháp, chuyện này cần phải đối mặt, vì vậy, cũng trở nên
bình tĩnh.
Mà khóe miệng Tiểu Nặc lại hơi giơ lên, nhà họ Viêm lại đang trên đảo? Không biết chơi vui hay không?
Lúc này, Viêm Dạ Tước hơi giương con mắt, bình tĩnh nói: "Lui xuống."
Bất cứ lúc nào anh cũng có vẻ tỉnh táo, chính là loại bình tĩnh này,
khiến Viêm Trung cảm thấy lo lắng, nhìn lại vẻ mặt hai mẹ con bên cạnh,
vốn là lo lắng nay kinh ngạc nhiều hơn.
Nhưng ông ta khẽ mỉm cười, sau khi Viêm Dạ Tước mở miệng, xoay người rời đi, bởi vì mình truyền lời đến rồi, kế tiếp chính là chờ Tước thiếu gia cùng nhau về đảo.
Sau khi Viêm Trung rời đi, cả phòng khách trở nên trầm tĩnh, bọn Bôn
Lang cũng không có ai mở miệng nữa, dĩ nhiên biết lần này Viêm Trung là
vì cái gì .
Viêm Dạ Tước lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, khí lạnh bức người, trầm mặc chốc
lát, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Trình Du Nhiên mở miệng trước.
"Viêm Dạ Tước, đi một chuyến cũng không sao." Khóe miệng cô mang theo
lạnh nhạt của Vua Y chợ đen, dù sao cũng không trốn thoát, vậy thì đâm
đầu xông lên, đáng tiếc cô chưa thi tốt nghiệp, nhất định lại phải hoãn, hiện tại, ngay cả chính cô cũng không biết, cái bằng tốt nghiệp này rốt cuộc là đến khi nào mới có thể cầm được.
Tiểu Nặc nghe mẹ nói, trợn to hai mắt nhìn mẹ, nói: "Mẹ, con nói rồi, mẹ tốt nghiệp rất viển vông, xem ra chờ lúc mẹ tốt nghiệp, chỉ sợ lại cho
Tiểu Nặc một người em gái, đến lúc đó thật là kéo dài không kỳ hạn."
Nhóc con, lời như vậy cũng có thể nói ra, lập tức phá vỡ hoàn cảnh yên
lặng chung quanh, bọn Bôn Lang nở nụ cười, ha ha, em gái, đó không phải
là. . . . . . Mặt Trình Du Nhiên đỏ lên, trợn mắt nhìn con trai một cái, đều do thường ngày cô nuông chiều mới để cho cu cậu luôn đối nghịch với mình, cái gì mà thêm em gái? Cô lập tức đứng lên, bỏ lại một câu, "Em
đi thu dọn đồ đạc." Liền chạy lên lầu, đây quả thực là rất rất rất mất
thể diện.
Viêm Dạ Tước ngồi ở trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên rời
đi, lạnh giọng mở miệng nói: "Thu dọn một chút, buổi tối lên đường."
Nói xong, anh thản nhiên đứng dậy, cũng đi lên lầu, cả phòng khách chỉ
còn sót bọn Tiểu Nặc, nhìn lão đại rời đi, Bôn Lang bắt đầu hả hê, vây
quanh Tiểu Nặc nói đến câu cu cậu mới vừa nói, chị dâu lại sinh một
baby, ha ha, như vậy thật không tệ, xem ra, lão đại phải ra sức thêm
rồi!
Vậy mà, lúc Trình Du Nhiên đang dọn dẹp mấy bộ y phục, trong lòng vẫn có một chút lo lắng, không biết đi nhà họ Viêm sẽ có chuyện gì, nhưng cô
cũng rõ Viêm Dạ Tước sẽ không để cho Tiểu Nặc trải qua chuyện như mình
trong quá khứ lần nữa.
Sau lưng bỗng cảm thấy bước chân đang đến gần, dĩ nhiên biết là ai, cũng không quay đầu lại, sau một giây, Viêm Dạ Tước ôm chặt cô từ phía sau,
nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng." Trình Du Nhiên xoay người, nhìn mặt Viêm
Dạ Tước kiên định, cười cười, nói: "Em biết."
Nhưng những lời này của anh, lại làm cho trong lòng cô ấm áp hơn, kỳ
thực, cô vẫn không biết chuyện anh đã từng trải qua, có lẽ, lần này trở
về nhà họ Viêm, cô có thể chân chính hiểu rõ Viêm Dạ Tước hơn.
Viêm Dạ Tước quan sát nụ cười của cô, tròng mắt lạnh lẽo lóe lên một tia dịu dàng, đưa tay gạt tóc ngang trán, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn ở
trên trán cô.
Thật ra thì, không ai biết trong lòng anh suy nghĩ, lúc Tiểu Nặc vừa mới nói câu nói kia xong, anh thật sự có suy tính, chờ giải quyết xong
chuyện nhà họ Viêm, anh ngược lại có thể suy tính cho Tiểu Nặc thêm em
gái, vậy sẽ giữ chặt cô ở bên người.
Nhưng hiện tại chủ yếu chính là chuyện lần này trở về nhà họ Viêm!
Bọn họ cũng không nghĩ ra, lần này chỉ ở Hongkong nghỉ ngơi hai ngày
ngắn ngủn, Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc lại rời đi lần nữa, về phần giải
quyết chuyện bằng tốt nghiệp, cô chỉ có thể ảo tưởng, bởi vì, vào lúc
này ngay cả mình cũng không biết lúc nào thì có thể về, đoán chừng cô là người tốt nghiệp chậm nhất đại học y khoa.
Viêm Trung cũng khởi hành sau Viêm Dạ Tước, lập tức lên đường về đảo, đồng thời, gọi điện thoại tư nhân cho lão gia.
Nghe Viêm Trung tự thuật lại quá trình gặp mặt ở trong điện thoại, Viêm
Lệnh Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái, đây mới là con ông, chẳng qua là biểu hiện sau đó khiến ông cảm thấy có chút không hiểu rõ, đuổi Viêm
Trung ra ngoài rồi lại muốn về đảo, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nhưng mà nếu con trai về đảo, cũng tiết kiệm ông bố trí cái khác, trở lại trên đảo, tất cả đều ở trong lòng bàn tay ông.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Viêm Lệnh Thiên cười, quy củ nhà họ Viêm, bất luận kẻ nào cũng không thể phá vỡ...!
Gió lớn nổi lên, mây tung bay, hoa cỏ cây cối trong đình viện đồng thời
phát ra tiếng vang xào xạc, vô số lá cây rụng xuống, giống như biểu thị
một trận gió lớn lại sắp tới.
Thái Bình Dương, nổi tiếng vì gió êm sóng lặng, dĩ nhiên, cũng chỉ vì
lúc Magellan vòng quanh trái đất đi tới, vừa lúc xuyên qua mặt biển yên ả của khu vực Trung Quốc, trên thực tế, trên Thái Bình Dương rất nổi danh với gió lớn gào thét và sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thông qua vị trí
tọa độ, tình hình trên mặt biển tựa như hiện trường truyền tới trực
tiếp, mỗi khi đi qua một đảo nhỏ, sóng lớn vỗ đá ngầm, rất là có khí thế cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết.
Cái đảo nhà họ Viêm nằm ở vị trí cũng gần giữa Thái Bình Dương, trong đó cái đảo lớn nhất được mệnh danh là đảo Viêm Long, là chỗ ở căn cơ của
nhà họ Viêm, trên đảo có các loại vũ khí hiện đại, chẳng những cung cấp
năng lực phòng ngự tuyệt đối cho đảo Viêm Long, đồng thời bầu trời ở đây liệt vào khu vực cấm bay, bất luận nước nào, cho dù cố gắng bay qua
trên bầu trời một khi tiến vào khu vực này sẽ bị bắn chết vô tình.
Hơn nữa, mấy chục cái đảo xung quanh cũng hoàn toàn chịu sự khống chế
của nhà họ Viêm, những hòn đảo này trừ dùng để huấn luyện ra thì phục vụ vì gia tộc, đồng thời còn có một ít làm phần thưởng gia tộc, đưa cho
đám con cháu trong gia tộc nếu có cống hiến to lớn, dĩ nhiên kiểu khen
thưởng này cũng không phải là thừa kế, sau khi người đó chết lập tức thu hồi, không cho bất luận kẻ nào cơ hội lớn mạnh.
Cái này chẳng những là vinh hạnh đặc biệt, còn tượng trưng cho thực lực
một người, bởi vì cái đảo mà bản thân có thể gây dựng lớn mạnh, sau
nhiều chủ nhân sẽ tranh thủ được nhiều quyền phát biểu hơn.
Một đảo nhỏ cách đảo Viêm Long tương đối gần, máy bay chuyên dụng của
Viêm Dạ Tước chậm rãi hạ xuống, đây là cái đảo thuộc về anh, làm người
nói chuyện nhà họ Viêm đến hôm nay, địa vị của anh được kính trọng vô
cùng, điểm này chỉ từ vị trí cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được, bởi vì
trừ những thứ chú bác thế hệ trước, cũng chỉ có hòn đảo của anh cách đảo Viêm Long gần nhất mà thôi.
Đảo nhỏ được mệnh danh là Ám Dạ, rất là tương xứng với tên tuổi của Viêm Dạ Tước, ở trên hòn đảo này, anh chính là vị vua chí cao vô thượng, có
quyền sinh sát trong tay, quyền lực tuyệt đối.
Máy bay hạ xuống, cũng không làm cho bao nhiêu người chú ý, chỉ là đang
chạy bên đường, mười thanh niên cường tráng đang đứng, mặt người cầm đầu bình tĩnh, hiển nhiên là trước đó đã biết đám Viêm Dạ Tước sẽ tới.
Cửa khoang mở ra, rất nhanh hiện ra bóng dáng cao lớn của Viêm Dạ Tước,
không cần bất kỳ động tác gì, khi giơ tay nhấc chân đều toát ra khí
phách quần lâm thiên hạ, tên thanh niên cầm đầu cung kính chào: "Lão
đại."
Thanh niên tên là An Chấn, là anh trai An Nhẫn, một lòng trung thành với Viêm Dạ Tước, hơn nữa đầu óc nhạy bén, An Nhẫn ở phương diện máy vi
tính, còn anh ta lại ở phương diện quản lý, cho nên lúc Viêm Dạ Tước
không có ở đây, cả đảo Ám Dạ sẽ do anh ta quản lý.
An Chấn quả thật vô cùng có tài năng, chẳng những sắp xếp ngay ngắn rõ
ràng chuyện trên đảo, đồng thời còn vì Viêm Dạ Tước huấn luyện chiến
binh tinh nhuệ nhất, giống như đội viên chiến đội, xác thực tất cả kiến
thức cơ bản đều là An Chấn bồi dưỡng ra.
Lần này nhận được nhiệm vụ lão đại bố trí, anh ta lập tức đánh hơi được
trình độ quan trọng trong đó, nhanh chóng bảo tất cả mọi người đi ra
ngoài, quả nhiên lấy được tình báo quan trọng.
Những thanh niên sau lưng nhìn thấy lão đại thì gương mặt hưng phấn, bọn anh cũng đều là đội viên chiến đội, nhưng bị lão đại lưu lại phối hợp
với An Chấn, hôm nay lão đại đột nhiên trở lại, rất rõ ràng là xảy ra
chuyện lớn, bọn họ rốt cuộc có thể hoạt động rồi.
Mặt không vẻ gì gật đầu một cái, Viêm Dạ Tước ghét nhất lễ nghi phiền
phức, nhanh chóng đi xuống cầu thang máy bay, thẳng tắp đi tới phòng họp trên đảo.
Ngồi ở chủ vị, gương mặt Viêm Dạ Tước u ám, lạnh lùng hỏi An Chấn, "Điều tra thế nào?"
Với tính tình của ông cụ, dám uy hiếp anh mà không để ở trong lòng, hiển nhiên nắm chắc rất lớn, mặc dù anh không như ông cụ nghĩ là nói trước
trở lại trên đảo, nhưng điều này cũng chỉ có thể coi là đánh bọn họ ứng
phó không kịp mà thôi, cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng, hiện tại anh muốn biết nhất là, rốt cuộc ông cụ muốn lấy phương thức gì đến bức anh
đi vào khuôn khổ.
Vẻ mặt An Chấn nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Hai giờ trước, ba anh em
Viêm Lâm Thiên, Viêm Phá Thiên, Viêm Hạo Thiên của ông cụ trước sau trở
lại đảo, trong khoảng thời gian này những anh chị em khác của lão đại
liên tục chạy về, lúc này bọn họ trở về hết rồi." Nói qua đưa phần ghi
chép sớm chuẩn bị xong tới.
Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, trên mặt lạnh lẽo không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì, giống như núi băng muôn đời không tan.