Mê Hiệp Ký

Mộ Dung Vô Phong khoác áo ngoài, lăn bánh xe ra khỏi phòng,
ra rồi mới phát hiện bọn họ đã chuyển từ phòng thượng hạng trên lầu xuống tầng
trệt. Chàng liệt giường mười ngày, không bước chân ra khỏi cửa, chẳng biết chút
gì về việc này.

Trong khách điếm còn có một cửa khác để ra ngoài, không cần
đi qua khách sảnh, đương nhiên Mộ Dung Vô Phong không thích thú gì khi có nhiều
người cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Chàng cật lực đẩy cửa, ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi lả tả,
không gian trắng xoá. Gió bấc thổi vù vù, gần như muốn cuốn cả người chàng lên
không trung. Chàng đã dự liệu được cái lạnh thấu xương này, nên trước khi ra
ngoài đã quấn quanh mình một tấm chăn lông rất dày, nếu không vết thương nhiễm
lạnh sẽ lại đau mãi không thôi. Đi dọc một vòng quanh khách điếm, cuối cùng
chàng cũng thấy Hà Y.

Nàng đang ngồi tựa vào tường, bên dưới kê một tấm đệm da.
Nàng đã sớm nghe thấy tiếng bánh xe, liền ngẩng đầu lên, nhìn chàng đang tới
bên mình.

“Hà Y, thì ra nàng ở đây”, chàng nhẹ nhàng nói.

“Tắm xong rồi sao?”, khắp người nàng nồng nặc mùi rượu.

“Ừm”, chàng áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta… ta không nên
cáu gắt. Nàng… nàng… giận rồi phải không?”.

“Không”, nàng quay đầu, giận dỗi nói: “Sao thiếp lại phải giận?”.

“Bên ngoài lạnh lắm, hay là chúng ta vào trong đi”, nhìn
dáng vẻ nàng, chàng cũng không biết phải nói sao mới được.

“Muốn vào thì chàng tự vào đi. Thiếp phụng lệnh ra ngoài
này, cũng phụng lệnh ngồi uống rượu”, nàng không thèm để ý đến chàng, ngửa cổ
lên, tu ừng ực một ngụm rượu lớn.

“Hà Y… ta…” , chàng ngẩn người nhìn Hà Y. Trên mi nàng vẫn
còn đọng nước mắt, dưới trời đông băng lạnh đã biến thành trắng muốt.

Chàng vội kéo tấm chăn trên mình quàng lên người nàng, bao
chặt lấy nàng.

“Thiếp là người luyện võ, thiếp không lạnh”, nàng xì xèo lẩm
bẩm.

Chàng vẫn cứ cầm tấm chăn cuộn kín lấy nàng, kéo nàng tới
trước mặt mình.

“Sau này cho thiếp ở lại trong phòng tắm, thiếp sẽ quay
vào”, nàng trừng mắt nhìn chàng.

“Tuy ta cáu giận là không đúng, nhưng ta không nói sai”, Mộ
Dung Vô Phong nói: “Huống hồ, bộ dạng ta thế này… bộ dạng ta thế này”, chàng vốn
muốn nói: “Bộ dạng ta thế này cũng chẳng có gì hay mà xem”, lại chợt nhớ tới vừa
rồi bộ dạng của mình dọa cho một đứa bé phải sợ hãi khóc rống lên, không khỏi
chạnh lòng, câu nói kia định nói ra nhưng lại tắc ở họng, không sao nói nốt được.

Hà Y không nói gì nữa. Nàng ủ đôi tay lạnh lẽo của chàng vào
trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh thế này, chàng còn chạy ra đây. Chẳng
qua thiếp chỉ ở đây uống vài chén rượu thôi mà. Uống xong sẽ quay vào”.

Mộ Dung Vô Phong rút nạng ra, chống nạng đứng dậy, ôm lấy
nàng, hôn lên giọt sương trên mi mắt nàng. Hà Y vòng tay ôm lấy eo chàng. Hai
người mặt kề mặt. Mộ Dung Vô Phong dịu dàng nói: “Hà Y, chúng ta cứ ở Iại đây một
lúc, được không? Ta thích trời có tuyết. Ở Vân Mộng cốc rất ít có tuyết rơi”.

Hà Y nhìn chàng, khe khẽ đáp: “Cũng được, thiếp cũng thích
tuyết”.

Đôi môi nàng vẫn cong lên, khuôn mặt hồng hồng nhìn chàng.
Trong lòng Mộ Dung Vô Phong chợt xao xuyến, nâng cằm nàng, say sưa hôn lấy, hôn
tới lúc không thở nổi nữa.

“Này, môi người ta sắp bị chàng cắn nát rồi”, nàng nhỏ giọng
kêu.

“Cắn nát rồi sao? Thế thì thôi vậy”, chàng định buông nàng
ra.

“Đâu có được”, nàng lại nhào tới.

“… Hà Y, tay của nàng…”

“A, thiếp chỉ muốn sờ hai con rết lớn ở chân chàng thôi mà”.

Tay của nàng không biết từ lúc nào đã đặt vào hai vết sẹo
trên chân chàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chàng mới ốm dậy, sức lực còn yếu, dù chỉ là chống nạng đứng
thôi cũng không sao đứng được lâu. Lúc Hà Y vòng tay lại ôm chàng, đã giúp
chàng đứng vững được.

“Còn đau không?”.

“Không đau.”

Chàng đỏ mặt nhìn Hà Y, nhỏ giọng nói thầm vào tai nàng:
“Này… thanh thiên bạch nhật…”

“Tuyết lớn thế này, chẳng khác nửa đêm đóng cửa tắt đèn là
bao”, nàng không chịu buông tay: “Nói cho thiếp, rốt cuộc là kẻ nào đã chặt
chân chàng?”.

“Ta không nhớ rõ”,
chàng nhạt giọng trả lời.

“Chàng không nói cho thiếp, sớm muộn gì thiếp cũng sẽ biết.
Thiếp chưa xong việc với người của Đường môn đâu”, Hà Y nghiến răng nghiến lợi
nói.

“Hà Y, những việc ấy đã qua rồi, đừng nghĩ thêm nữa”, chàng
cười khổ: “Huống chi chân ta vốn chẳng động đậy được, nhiều thêm hay ít đi một
cái cũng chẳng sao cả”.

“Chàng thì chẳng sao cả! Nhưng không biết là… không biết là
người ta nhìn thấy đau lòng muốn chết”, Hà Y lại tức mình kêu toáng lên.

“Hà Y, lòng dạ nàng từ khi nào lại mềm đi thế này? Hồi trước
lúc nàng chặt tay người ta, một kiếm là dứt khoát xong xuôi rồi.”

“Đấy là đương nhiên, thiếp chẳng quen cô ta. Chớ nói là chặt
tay, cho dù là chặt đầu, thiếp cũng không mảy may do dự. Nhưng… nhưng chàng…
chàng…”, vừa nói, tay nàng vừa đặt vào vết sẹo trên chân chàng, nước mắt lưng
tròng: “Suýt nữa là chàng đã chết rồi!”.

“Nàng đừng lo, ta sẽ không sao đâu”, chàng dịu dàng an ủi.

“Vậy thì chàng để thiếp ở lại trong phòng tắm đi”, nàng lập
tức nói.

“Sao nói một hồi lại quay lại chuyện này rồi?”.

“Ha, thiếp nói nãy giờ chính là vì một câu này đấy.”

“Từ lúc nào đã học được trò gài bẫy lão công rồi?”

“Chàng có đồng ý không.”

“Không đồng ý.”

“Này, Mộ Dung Vô Phong, con người chàng sao lại bướng bỉnh
thế! Mềm cũng không được mà cứng cũng không được!”

“Ừm. Có phải là cảm thấy rất khó đối phó không?”

“Còn không à. Chẳng có biện pháp nào cả. Dù sao thiếp cũng
là lão bà của chàng, chàng cũng phải nghĩ cho thiếp một chút chứ!”

“Hà Y, tin ta đi, ta có thể chăm sóc bản thân. Bao nhiêu năm
nay ta đều sống như thế cả.”

“Nhưng mà thiếp rất lo lắng… lo lắng muốn chết đi được. Chỉ
sợ trái tim cũng bị dọa cho nhảy ra khỏi lồng ngực mất.”

“Không sao đâu, ta là đại phu. Nếu thật sự có bệnh tim, ta bảo
đảm chữa khỏi cho nàng.”

Nàng trợn mắt nhìn chàng, vừa véo nhẹ vào chân chàng, vừa thở
vắn than dài: “Thiếp thật vô dụng, tại sao ở trước mặt chàng thiếp lại chẳng nổi
nóng được thế này? Trước đây thiếp vốn rất nóng tính đấy, còn nóng tính hơn
chàng nhiều.”

“Hà Y, xem này, ngoài kia tuyết rơi thật lớn!”, Mộ Dung Vô
Phong chỉ ngọn núi phía xa: “Thời tiết thế này, nếu có thể tản bộ ngoài kia thì
thật thích”. Vừa rồi chàng nằm liệt giường đã một tháng có dư, bởi vì thương thế
nghiêm trọng, đừng nói là rất ít khi dậy khỏi giường, mà cho dù chỉ là trở mình
trên giường cũng phải nhờ Hà Y giúp đỡ. Tuy chàng sớm đã quen với những ngày
tháng bệnh tật, nhưng nói thế nào thì vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, lại đến
nơi mới lạ, bây giờ sức khoẻ đã dần dần khôi phục, chàng càng không chịu cả
ngày nằm trên giường.

Hà Y cười nói: “Chàng có nhìn thấy hơi khói nghi ngút trắng
xóa xa xa kia không? Ngọn núi ấy không cao, bên trên còn có mấy suối nước nóng,
thiếp đã từng một mình đến đấy tắm mấy lần. Ngâm mình trong nước nóng ngắm tuyết
rơi, thế mới thích chứ, chàng có muốn tới thử một lần không?”.

Mộ Dung Vô Phong gật đầu thật mạnh.

Hà Y dìu chàng về xe lăn, đắp chăn cho chàng, đẩy chàng vào
sau cửa khuất gió, nói: “Chàng đợi thiếp một chút, thiếp về lấy y phục cho
chàng”.

Chẳng bao lâu sau Hà Y đã quay lại, sau lưng nàng đeo một bọc
hành lý, còn dắt theo hai con lạc đà.

Mộ Dung Vô Phong ngạc nhiên hỏi: “Lạc đà? Kiếm đâu ra thế?”.

“Tiện tay trộm đấy.”

“Cái gì? Trộm… Hà Y, nhanh trả lại cho người ta.”

“Lừa chàng thôi, là mượn ở chỗ lão bản đấy. Hì hì”, nàng thè
lưỡi, làm mặt quỷ.

Hà Y từng áp tiêu ở vùng Tây Bắc, không xa lạ gì với lạc đà
nhưng trước giờ vẫn chưa từng thử cưỡi. Còn Mộ Dung Vô Phong thì cũng chỉ được
nhìn hình dáng của lạc đà trong sách thôi.

Loại lạc đà hai bướu này tuy không cao nhưng sức chịu đựng cực
kỳ dẻo dai, lại có thể chở nặng, là thứ các thương đoàn ắt phải có. Ở hoang mạc
hoang vu lạnh giá phương bắc, lạc đà có lúc còn quan trọng hơn cả ngựa. Hà Y
nói: “Ha ha, Mộ Dung Vô Phong, loại lạc đà trắng này thật thông minh nhé, chàng
nhìn này”, nàng huýt một tiếng, một con lạc đà liền quỳ xuống trước mặt Mộ Dung
Vô Phong, ở giữa hai bướu của lạc đà đã được trải đệm dày rất thoải mái, Mộ
Dung Vô Phong một tay tựa tay vịn của xe lăn, tay kia vịn lên lạc đà, từ từ
chuyển thân tới ngồi chắc chắn giữa hai bướu. Hà Y đem tấm chăn lông khoác lên
lưng chàng, phủ kín người chàng, rồi lại choàng thêm một cái áo tơi rộng rãi.
Xong rồi gọi một tiếng: “Lên!”, con lạc đà đó liền thong thả đứng dậy.

“Cầm chắc dây cương”, Hà Y đưa dây cương cho chàng, rồi đem
xe và nạng buộc lên con lạc đà còn lại. Sau đó, nàng nhảy phắt lên lưng con lạc
đà ấy, nói: “Ha ha, chúng ta xuất phát thôi”, nói xong vỗ lạc đà, con lạc đà trắng
chạy như bay, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Mộ Dung Vô Phong.

“Này! Hà Y, đợi ta với”, chàng cũng vỗ lạc đà một cái, con lạc
đà đó chẳng chịu chạy mà chỉ thong dong đi về phía trước. Hai chân Mộ Dung Vô
Phong tàn phế, thân mình lảo đảo trên lưng lạc đà, hai tay phải cố sức vịn chặt
vào tay vịn trên bướu mới miễn cưỡng ngồi được thăng bằng. Còn may con lạc đà
này đi rất êm, nếu cứ như tuấn mã thì chàng sớm đã ngã từ lâu rồi.

“Luyện tập nhanh lên, đợi sau này chúng ta tới trấn trước mặt
ở ổn định, thiếp sẽ mua cho chàng một con lạc đà, để chàng ngày ngày cưỡi nó đi
chơi”, Hà Y thúc lạc đà chạy một vòng, thoắt cái lại xuất hiện trước mặt chàng,
cười khanh khách nói.

“Tại sao con lạc đà của nàng vừa cất bước là chạy, mà lạc đà
của ta lại cứ chỉ đi chầm chậm thế này?”, chàng đã vỗ vài cái vào lưng con lạc
đà nhưng nó chẳng thèm ngó ngàng gì tới chàng, cứ đường mình mình đi.

“Như thế mà chàng bảo là vỗ à? Chẳng khác gì gãi ngứa cho
nó”, Hà Y cười nói.

“Vậy nàng tới vỗ một cái giúp ta”, Mộ Dung Vô Phong nói.

“Nếu thiếp vỗ, nó sẽ chạy trối chết, không đem chàng quăng
thẳng lên trời mới là lạ đấy”, Hà Y nói: “Với lại cũng chẳng có việc gì, chúng
ta từ tốn đi cũng được”, nói xong khẽ tung mình một cái, nhảy lên lưng con lạc
đà của Mộ Dung Vô Phong, hai người cùng ngồi một chỗ.

“Về đi, về đi, rõ ràng là hai con lạc đà, sao nàng lại qua
đây”, Mộ Dung Vô Phong gõ gõ đầu nàng hỏi.

“Thì là muốn cưỡi cùng chàng chứ sao”, thân hình yểu điệu nhỏ
nhắn kia gần như ngồi gọn trong lòng chàng.

Mộ Dung Vô Phong liền choàng luôn tấm áo tơi của mình qua
nàng, Hà Y chỉ thò mỗi đầu ra khỏi chiếc áo chỗ ngực chàng.

“Chàng có lạnh không?”, Hà Y vui phơi phới hỏi, đón lấy dây
cương, cởi găng tay của chàng ra rồi ấp vào lòng mình ủ ấm.

“Về lạc đà của nàng đi”, chàng nhạt giọng than. Hai người
thong dong đi trên sơn đạo chừng nửa canh giờ, lúc ấy tuyết lớn ngập trời, gió
bấc gào rít, trên đường chẳng có bóng người, đi tới lưng núi chỗ khuất gió, quả
nhiên có một suối nước nóng rộng khoảng bốn trượng, hơi nước nghi ngút, đến gần
xem kỹ, nước cực kỳ trong. Bong bóng nước từ dưới đáy suối trồi lên liên tục.

Bên suối còn có một căn lều thấp, xem ra là nơi người bản địa
lúc tới tắm sẽ dùng để thay y phục. Hà Y liền nhảy xuống, buộc lạc đà rồi dìu Mộ
Dung Vô Phong về xe lăn.

“Độ ấm của suối nước này rất vừa phải, những nơi khác nếu
không quá nóng thì là quá lạnh”, Hà Y cởi y phục, dưới trời tuyết lớn, nàng chỉ
mặc độc mỗi cái yếm.

“Hà Y, chỗ này… quả thật không có người khác chứ?”

“Làm gì có. Nếu có chẳng nhẽ thiếp lại không biết sao?”, Hà
Y nói.

Chàng quên mất lão bà của mình là một cao thủ khinh công,
tai nghe sáu đường, mắt nhìn tám hướng, trong vòng mười mấy trượng, bất cứ động
tĩnh gì cũng không thể qua nổi mắt nàng.

“Cởi đồ ra”, nàng bĩu môi nhìn chàng, bộ dạng nửa cười nửa
không.

Mộ Dung Vô Phong lập tức đỏ mặt, ở nơi lạ lẫm lại trống trải
thế này, đột nhiên muốn chàng cởi y phục, chàng có chút không thoải mái.

“Nàng xuống trước đi, ta… ta tới ngay đây”, ngập ngừng một
lát, cuối cùng chàng cũng mở miệng.

“Đưa xe lăn vào trong lều, bên ngoài tuyết lớn, một chốc
thôi là ướt hết đệm ngồi mất. Nào, để thiếp dìu chàng.” Mộ Dung Vô Phong chống
nạng, Hà Y đỡ eo chàng, hai người nửa ôm nửa tựa đi tới bên suối. Hà Y giúp
chàng cởi áo ngoài ném vào trong lều.

Thân hình của chàng trong gió lạnh cực kỳ mỏng manh, thân dưới
không có lực đành để mặc gió lay động. Ống quần trống rỗng giống như một cái cờ
cuộn bay về phía sau lật phật.

Mộ Dung Vô Phong nhìn bản thân mình, đột nhiên nói: “Hà Y,
chúng ta ở lại đây luôn đi, không cần về Giang Nam nữa”.

“Hay đấy, hay đấy, cả ngày ăn thịt dê xiên, thiếp thích lắm”,
Hà Y vỗ tay cười khanh khách, nói rồi đem ống quần cuộn lại giắt vào dây lưng
chàng.

“Hà Y, bộ dạng ta thế này… nàng không… nàng không sợ sao?”,
chàng chợt cất tiếng.

“Bộ dạng làm sao?”, Hà Y trừng mắt nhìn chàng, nói: “Từ trước
đến giờ chàng vẫn là bộ dạng này mà”.

“Ta muốn nói, ta muốn nói…”, chàng nhìn nàng, trong lòng bỗng
dâng lên niềm thê lương, cũng chẳng biết phải nói sao nữa.

Hà Y dìu chàng bước xuống nước. Dưới nước đã đóng sẵn mấy
thanh gỗ ngang tiện cho người ta nghỉ ngơi.

“Đây đúng là một nơi rất tốt nhỉ?”, nàng ngụp đầu xuống nước
làm mái tóc mình ướt hết rồi ngoi lên, cười với chàng: “Thiếp bơi lội cực kỳ giỏi,
chàng có biết không?”, nàng dương dương tự đắc nói.

“Có thể nhìn ra”, chàng khẽ cười: “Chỉ đáng tiếc ta không thể
bơi. Kiếp sau ta nhất định đầu thai làm một con ếch xanh, bơi lội tung tăng với
nàng”.

“Học bơi tại sao lại cần đợi tới kiếp sau? Hôm nay thiếp sẽ
dạy chàng là được”, nàng kéo chàng một cái, kéo vào trong nước, thân thể của
chàng không tự chủ được liền nổi lên. Trừ một lần đó chèo thuyền, chàng chưa
bao giờ tới chỗ nước sâu thế này, bộ dạng không tránh khỏi luống cuống, chẳng cần
biết gì cả, cứ ôm chặt lấy Hà Y.

“Chàng cứ ôm thiếp thế này thì học làm sao đây!”, Hà Y cười
chàng nói: “Làm theo thiếp, hít vào nín thở, khua tay trong nước thế này là được,
đừng lo tới thân chàng, chàng thiếu một chân, càng dễ nổi hơn”, nàng dứt khoát
gỡ tay chàng ra, chỉ dùng một tay đỡ eo chàng. Chàng làm theo lời nàng, nín thở,
quả nhiên cảm thấy người mình nổi lên, lại duỗi tay khua về phía trước hai cái,
người liền tiến về phía trước, rất linh hoạt. Hà Y vội vàng đuổi theo đón lấy
chàng, rồi lại dạy chàng mấy câu về quy tắc hít thở. Chẳng đến nửa canh giờ
sau, chàng đã có thể một mình bơi từ đầu này tới đầu kia rồi.

“Chàng xem, người thông minh học gì cũng rất nhanh”, Hà Y cười
nói.

Không lâu sau, Mộ Dung Vô Phong đã cảm thấy đuối sức, hai
người liền ngồi trên thanh gỗ ngang nghỉ ngơi.

“Nàng cứ đi ra bơi đi, không cần lúc nào cũng ngồi đây với
ta”, thấy Hà Y ngồi yên bên cạnh mình, ngón chân lại quẫy linh tinh, chàng bèn
nói.

Nàng xuống nước, bơi tới giữa suối lặn ngụp vài cái liền cầm
vật gì đó ném lại: “Vô Phong, đón lấy!”.

Chàng đưa tay đón lấy nhìn, thì ra là một con ếch trắng như
tuyết, liền vội vàng thả nó về rồi nói: “Giờ này sao còn có thể có ếch nhỉ?”.

“Sao lại không có? Chàng không nhớ à, chúng ta đã từng ăn trứng
của nó đấy”, tiếng Hà Y từ xa vọng tới, trên mặt suối là một lớp hơi nước đọng
thành sương, lại thêm trên đỉnh đầu tuyết không ngừng rơi xuống, bóng hình nàng
đã như biến mất rồi.

“Hà Y!”, chàng nhỏ giọng gọi.

Mặt nước lặng như tờ.

Lòng chàng chợt trầm xuống, bỗng cảm thấy có một thứ gì đó vừa
nhỏ vừa mềm nhẹ nhàng hôn lên lưng mình. Chàng nghĩ tới con ếch vừa rồi, liền
khua tay xuống nước nhẹ nhàng quờ một cái tóm được một cánh tay mềm mại. Chàng
đương nhiên biết đây là tay của ai. Đột nhiên chàng cảm thấy cơ thể mình đã
hoàn toàn trần như nhộng.

“Hà Y…”, chàng lầm rầm gọi.

Đôi môi kia tiếp tục hôn lên vết sẹo trên người chàng, mái
tóc dài của nàng phiêu diêu trong làn nước tựa như một lớp áo che khuất ánh
nhìn của chàng.

“Hà Y…”, chàng miễn cưỡng khống chế những xung động của cơ
thể.

Quả thật chàng chưa từng gặp một cô gái nào to gan đến thế,
dường như chàng cũng chẳng cần khống chế bản thân làm gì. Chàng liền mặc kệ tất
thảy, kéo nàng từ dưới nước lên, nói: “Hà Y, nàng tỉnh táo lại đi!”.

“Tỉnh táo cái gì cơ!”, nàng trợn mắt nhìn chàng.

“Nàng uống quá nhiều rượu rồi!”

“Đâu có!”

“Nàng vừa mới… nàng vừa mới…”, chàng lắp bắp nói.

“Thiếp vừa mới làm chuyện xấu, vậy thì làm sao?”, nàng vênh
mặt, chống nạnh, cười cực kỳ gian xảo.

“Chẳng sao cả”, chàng từ tốn nói: “Chỉ mỗi mình nàng biết
làm chuyện xấu thôi hả?”, nói rồi kéo nàng một cái, hai người lập tức rời khỏi
thanh gỗ, đại chiến một trận trong suối nước.

Quấn quít trong nước một hồi, toàn thân Mộ Dung Vô Phong đã
ướt đẫm, Hà Y cứ ôm chặt lấy chàng không chịu buông.

“Được rồi, Hà Y”, cuối cùng chàng nói.

“Vô Phong, thiếp rất vui, chàng… chàng không có chết, chàng
vẫn còn sống”, nàng đắm mình trong lòng chàng, thủ thỉ nói.

“Từ bao giờ nàng lại cứ dính chặt lấy ta thế này vậy?”,
chàng vỗ nhẹ lên má nàng.

“Thiếp yêu chàng, chẳng biết phải làm sao cả”, nàng khẽ nói.

“Ta vẫn luôn cho rằng ở cùng với ta, người phải chịu khổ chắc
chắn sẽ là nàng…”, chàng cười ma mãnh nói: “Hiện giờ xem ra, điều này chưa chắc…”.

Chàng cười, khuôn mặt trắng tái bắt đầu có chút huyết sắc,
ánh mắt hòa dịu, thâm tình vô hạn. Trong lòng Hà Y, nụ cười của chàng như ánh mặt
trời đem trời đông tuyết giá trước mắt tan thành nước mùa xuân.

Nàng cũng cười theo.

Hai người ngâm mình trong suối nước nóng hơn một canh giờ mới
thong thả thay y phục, cưỡi lạc đà về khách điếm. Dọc đường hai người bàn nhau
tìm một tiểu trấn náo nhiệt đông người một chút để ở lại, đợi qua mùa đông khắc
nghiệt, thân thể Mộ Dung Vô Phong hồi phục hơn rồi mới lại lên đường về nam. Về
tới khách điếm, ăn xong cơm tối, nhân vừa rồi mới ngâm mình ở suối nước nóng,
tâm tình còn sảng khoái, đang muốn tìm hiểu xem những vùng lân cận còn có nơi
nào hay ho có thể đi, thì Hà Y lại không ngừng hắt hơi. Thân thể nàng vốn mạnh
khoẻ, chỉ vì mấy chục ngày liền trên đỉnh Thiên Sơn chăm sóc vết thương cho Mộ
Dung Vô Phong, thường mấy đêm liền thức trắng không hề nhắm mắt, ban ngày lại
còn phải giặt đồ, thổi cơm, sức đề kháng không tránh khỏi bị giảm sút, không
còn được khoẻ mạnh như trước. Cho dù là thế, nàng vẫn hiếu động không thôi, bảo
nàng nằm yên trên giường thật khó bằng lên trời.

“Ai bảo ốm rồi thì nhất định phải nằm yên trên giường?”,
nàng bưng chén trà, để chân trần, cứ đi đi lại lại trên tấm thảm lông, bất kể Mộ
Dung Vô Phong khuyên bảo thế nào, nàng cũng nhất quyết không chịu ngồi xuống.

“Hà Y, nghe lời ta đi”, Mộ Dung Vô Phong nói.

“Bây giờ còn sớm mà! Bảo người ta làm sao ngủ cho được đây!”

“Ta có bảo nàng ngủ đâu, chỉ bảo nàng ngồi lên giường mà
thôi”, chàng kéo nàng tới bên giường, nâng đôi chân nàng lên, vùi vào trong
chăn, nói: “Ngoan ngoãn ngồi yên đấy, ta đã bảo tiểu nhị sắc thuốc rồi”.

“Ắt… xì!”, nàng dùng khăn tay của Mộ Dung Vô Phong ôm lấy
mũi: “Thiếp nghe ngóng xong xuôi rồi, đi mấy canh giờ về phía trước chính là một
trấn lớn, gọi là ‘Tiểu Giang Nam’, ở đấy có rất nhiều người Hán sinh sống,
chúng ta cứ tới đó ở là được rồi. Người Hán nhiều, đồ ăn của người Hán cũng nhiều,
ít nhất chàng cũng không cần cả ngày ngửi mùi thịt dê nữa”.

“Nàng nói ở đâu thì sẽ ở đó”, chàng giúp nàng dém chăn thật
kỹ.

“Chỉ là đi trên con
đường đó, ắt… xì! Trên đó có bọn cướp đường rất lợi hại”, Hà Y day day sống
mũi.

“Đổi cái khăn này đi”, chàng đưa sang cho nàng một chiếc
khăn sạch khác. Chàng đã giặt cho nàng mười mấy cái khăn tay, đã dùng lò hương
hong khô hết, chuẩn bị sẵn lúc cần dùng.

“Thiếp hỏi A Cát rồi, cô ấy nói hai ngày nữa sẽ có một
thương đoàn đi qua đây, chúng ta chỉ cần đưa một ít tiền, đi cùng bọn họ là an
toàn rồi. Thương đoàn người Ba Tư này vận chuyển rất nhiều hàng hóa quý giá, rất
chịu bỏ tiền thuê người bảo vệ.”

“Lũ cướp đường ấy đáng sợ thế sao?”, Mộ Dung Vô Phong không
nhịn được hỏi.

“Còn không à! Thổ phỉ ở Thái Hành so với giặc cướp ở quan
ngoại thì chỉ là trò đùa thôi. Vùng Tây Bắc lạnh lẽo khổ cực này, con người rất
dũng mãnh, thuật cưỡi ngựa phi phàm, đến đi không để lại dấu vết. Võ lâm cao thủ
miền Tây Bắc so với nhân sĩ trung nguyên lại càng kiệt xuất hơn. Chàng xem Tam
tinh tam sát từng bắt cóc chàng đều là người Tây Bắc đấy, đến Tạ Đình Vân cũng
chẳng có cách nào bắt được họ. Thiên Sơn Băng vương càng không cần nói, chỉ một
chuyến vào trung nguyên hai mươi năm trước đã đánh bại toàn bộ kiếm khách lợi hại
nhất của chúng ta khi ấy. Lại còn có Cố Thập Tam đang ở ngoài cửa đợi thiếp,
tuy chưa được xem huynh ấy xuất thủ, nhưng mới nhìn thôi cũng biết là hạng
không tầm thường”, vừa nhắc tới chuyện giang hồ, Hà Y đã lại tràn trề sinh lực.

Lần nào bọn họ rời phòng cũng đều gặp Cố Thập Tam ngồi ở bàn
gần chỗ bọn họ nhất uống trà. Mỗi lần gặp Hà Y, Cố Thập Tam đều rất khách khí
chào hỏi nàng. Hà Y không nhắc tới chuyện tỉ kiếm thì anh ta cũng không nhắc,
thái độ luôn cực kỳ nhẫn nại. Mộ Dung Vô Phong vẫn luôn cho rằng anh ta có việc
khác nên mới cần ở lại đây.

“Hắn ta ở sát vách chúng ta lâu như thế, hóa ra để đợi được
tỉ kiếm với nàng?”, Mộ Dung Vô Phong có chút kinh ngạc nói.

“Đúng thế”, Hà Y gật đầu, “Thiếp có cảm giác huynh ấy còn lợi
hại hơn cả Hạ Hồi”.

“Hà Y, nói cái gì mà ta có thể nghe hiểu được không? Hắn so
với nàng thì sao?”

“Làm sao thiếp biết được? Đấu rồi mới biết chứ.”

“Nàng đừng có động thủ với hắn”, vừa nghe tới tỉ kiếm, chàng
đã lại lo lắng.

“Bọn thiếp sẽ chỉ so chiêu thôi, điểm đến là dừng, không phải
liều mạng phân sinh tử”, nàng cười nói: “Chàng không cần lo lắng”.

“Nàng đồng ý với hắn rồi?”, Mộ Dung Vô Phong càng lo lắng
hơn.

“À, đồng ý ngay ngày đầu tiên rồi. Chàng xem thái độ của người
ta rất tốt, trước giờ cũng chẳng thúc giục thiếp. Chỉ là mỗi ngày đều gặp thiếp
hỏi một tiếng mà thôi. Thái độ tốt như thế, chúng ta có thể không đồng ý sao?”

Chàng còn muốn nói gì đó, nhưng lại đành ngậm miệng. Hà Y là
một kiếm khách, kiếm khách đương nhiên thường phải so kiếm với người khác. Huống
chi, những ngày này nàng đâu có được sờ tới kiếm? Cả ngày xắn tay áo chăm sóc
cho chàng, giặt đồ, nấu ăn, sắp thành một bà vợ tiêu chuẩn rồi. Những ngày
tháng như thế đối với một người hiếu động mà nói, lại chẳng nhàm chán lắm sao?

Nghĩ tới đó, chàng liền nói: “Ngày tỉ kiếm, nhớ gọi ta tới”.

Hà Y bĩu môi cười nói: “Từ bao giờ chàng lại trở nên có hứng
thú với kiếm thuật như thế? Từ trước đến giờ cứ nghe tới hai chữ giang hồ là đã
nhíu mày nhăn mặt rồi”.

“Chẳng phải chính vì lấy phải một lão bà là người giang hồ
sao? Ta cũng tính là con rể của giang hồ rồi”, chàng mặt mày ủ rũ nói.

“Ha ha…”, Hà Y cười lăn lộn trên giường.

“Ngoan ngoãn nằm yên trên giường đi”, chàng giữ nàng lại, bắt
nàng nằm vào trong chăn rồi than: “Sao nàng cứ như mang tuổi khỉ thế!”.

Hà Y chỉ đành nằm xuống, nhưng rồi lại thò tay ra nói: “Vô
Phong, ắt… xì, bên ngoài có người gõ cửa”.

Là tiểu nhị bưng đến bát thuốc Mộ Dung Vô Phong nhờ sắc.

Thuốc ấy vừa được sắc xong, đặt trong một cái mâm nhỏ sơn
đen tinh xảo.

Mộ Dung Vô Phong cảm ơn rồi nhận lấy. Nếu là lúc trước, hai
chân còn đủ, chàng có thể đặt mâm thuốc ấy lên đùi mình. Bây giờ thì không được
nữa rồi. Cho nên, chàng chỉ đành cầm lấy bát thuốc, tay phải bưng bát, tay trái
lăn bánh xe, tự mình đi đến bên giường.

Bát thuốc đó có đáy cao, cũng không cảm thấy phỏng tay,
nhưng bưng một bát thuốc đầy ắp đối với một người vẫn còn đang bệnh nặng mà nói
thì thật sự vẫn có chút nặng nề. Chàng tới bên giường, định kéo Hà Y dậy, thân
thể liền ngã về phía trước, không biết vì sao, cả người lại như không thể khống
chế, đổ ập xuống giường!

Cả bát thuốc nóng bỏng lập tức đổ hết lên vai Hà Y!

Hà Y vốn là người luyện võ, phản ứng cực nhanh, nàng chỉ cần
phẩy nhẹ một cái là có thể gạt bay bát thuốc, nhưng nếu làm thế, thuốc sẽ bay
ngược lại đổ hết lên người Mộ Dung Vô Phong, cho nên nàng chỉ đành ngồi yên.

“Hà Y!”, Mộ Dung Vô Phong liền vịn tay vào thành giường, vội
vàng vươn người dậy, vừa nhìn thấy trên vai Hà Y toàn là nước thuốc đen bóng liền
cuống quít vén chăn, kéo nàng tới bên giường.

“Thiếp không sao, thiếp không sao. Thuốc này không nóng tí
nào”, nàng ôm vai nói.

“Ngồi yên, đừng động đậy”, chàng áy náy nói: “Nhất định là bỏng
hết rồi!”

Nói rồi lau hết thuốc trên vai nàng đi, lấy thuốc khác thoa
nhẹ lên một lớp.

Da nàng đã bị bỏng sưng phồng lên rồi.

“Tạm thời không thể băng lại, đợi một lúc nữa có thể sưng bọng
nước”, chàng cúi đầu nói, rồi kéo tấm khăn trải giường đã ướt sũng thuốc ra, gọi
tiểu nhị, nhờ thay một khăn trải giường khác và sắc lại một bát thuốc bưng lên.

“Sưng thành bọng nước? Thế là thế nào?”, sợ chàng lo lắng,
nàng cố ý cười hì hì hỏi. Chỗ bỏng đỏ đau rát tựa như ong đốt.

“Là trông rất đáng sợ”, chàng ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu
sau nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai nàng, nói: “Rất đau phải không?”.

“Không đau lắm”, nàng vốn sợ đau, tuy nói cứng như thế nhưng
không khỏi mắm môi mắm lợi.

“Đau muốn chết còn nói không đau”, chàng than một tiếng,
nói: “Nói chuyện với đại phu mà không thành thật như thế không được đâu. Ta ra
ngoài một chút, xem xem thuốc sắc thế nào rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui