"Anh rể, anh bắn thật nhiều.
" Tống Phi Vũ ngồi xổm trên mặt đất, tiểu huyệt bị đâm vẫn còn hơi hé mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn chảy ra không ngừng.
Chu Chính mặc quần vào, anh nói: "Lần sau tôi sẽ mang bao.
"Người đàn ông vừa nói như vậy, Tống Phi Vũ liền nói tiếp: "Nói như vậy xem như là anh đã đồng ý rồi đúng không?"Chu Chính cài lại cúc áo sơ mi, lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ cấm dục, anh trả lời cô ngay, nhưng cũng không phủ nhận.
"Người đàn ông như anh, sống được cũng rất mệt mỏi mà.
" Tống Phi Vũ lắc đầu.
Chu Chính mặc xong áo sơ mi, anh nghĩ đến tính cách của cô gái, cảnh báo nói: "Chuyện của hai chúng ta, không không phép có người thứ ba biết chuyện, đối với em, hay với tôi, đều không tốt.
""Anh yên tâm, không có khả năng em sẽ để cho người khác biết chuyện, bao gồm cả chị gái của em!" Mấy chữ cuối cùng, Tống Phi Vũ gằn giọng nhấn mạnh.
Tác phong của cô rất phóng túng hay làm càn, Chu Chính cũng không trách, anh thấy thời gian không còn sớm, nói: "Em mặc quần áo tử tế, đi về trước đi.
Tôi sẽ ra bên ngoài một lúc.
""Lần sau không cho anh bắn vào trong, bắn nhiều như vậy, em mang thai thì làm sao bây giờ?" Tống Phi Vũ không để ý người đàn ông đang nói cái gì, cô giận dỗi nói.
"Lần sau sẽ mang bao.
" Chu Chính hít sâu một hơi, vừa rồi thật sự bị mất đi lý trí, sau này chắc chắn sẽ áp dụng biện pháp an toàn.
"Vậy thì tốt.
" Tống Phi Vũ lau rửa sạch sẽ rồi đứng lên, trên qυầи ɭóŧ cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, cho nên cô không mặc lại nữa, dù sao cũng có váy che lại, cũng không ai có thể nhìn thấy.
"Mau trở về đi.
" Chu Chính lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa.
Tống Phi Vũ hiểu ý của người đàn ông, cô sửa sang lại quần áo, liền rời đi trước.
Khi Chu Chính trở về, Tống Viện đang nằm trên sô pha xem TV, mà cô lại không có ở phòng khách.
"Anh đi đâu thế? Tại sao lại về muộn như vậy?" Tống Viện nhìn thoáng qua người đàn ông hỏi.
"Công ty có việc, anh phải đi qua xem.
" Sắc mặt Chu Chính tự nhiên, cho dù là ai cũng nhìn không ra được có gì không bình thường.
"Vậy anh mau đi tắm rửa đi, hơn 10 giờ rồi.
""Ừ.
" Chu Chính thay dép lê, đi vào phòng tắm, anh cởϊ áσ sơmi ra, sau đó ném vào máy giặt, bao gồm quần tây và dây quần.
Đứng ở trước gương, anh nhìn chằm chằm chính mình, đột nhiên thở dài một hơi, sâu trong nội tâm anh cảm thấy có lỗi, cho dù mới đầu là do cô câu dẫn, nhưng vẫn do anh tự mình đi sai đường.
Nhưng mà so với cảm giác mới mẻ mang tới, và sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thân thể của cô, cảm giác có lỗi lại bé nhỏ đến mức không đáng để tâm.
Đối với một người đàn ông mà nói, khi làm chuyện có lỗi với gia đình, mới bắt đầu có lẽ sẽ cảm thấy mình sai, nhưng sau khi nếm qua tư vị, sẽ cảm thấy bình thường.
Chu Chính không hề nghĩ nhiều, anh mở vòi nước rửa mặt, thanh tỉnh lại, có chút mắc tiểu, vội vàng đến trước bồn cầu, giữ côn ŧᏂịŧ để đi tiểu.
Không nhìn thì không biết, khi anh vừa thấy, trên qυყ đầυ của mình còn dính một chút máu xử nữ của cô, anh nắm lấy vuốt ve một chút, tay cũng bị dính máu, đành phải dùng khăn giấy lau khô, nhìn màu dính trên khăn giấy trắng, bụng dưới căng thẳng, đây là bằng chứng chứng minh cô đã bị anh phá thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này quá lớn, côn ŧᏂịŧ lập tức trướng lớn một vòng.
Tống Phi Vũ thay áo choàng tắm chuẩn bị đi tắm, cô thấy cửa phòng tắm không khóa, liền đẩy cửa ra.
Cậu nhỏ của Chu Chính đang đứng thẳng, quy đầu ngăm đen tròn trịa, khi anh nhìn thấy cô bước vào, thú tính mạnh mẽ nổi lên.
.