Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Thời gian trôi mau, trong nháy mắt Tiểu Dạ Vũ đã bốn tuổi, An Vũ Hàm cùng Vân Tịch Dạ thủy chung cũng không cần tổ chức hôn lễ, khi con trai của họ cũng đã lớn, hai người không cần đám cưới này lại có chút khác người, tình yêu của họ mặc dù không quá oanh liệt nhưng cũng đủ hạnh phúc.

Ngày hôm đó vào một buổi sáng, An Vũ Hàm ôm Vân Tịch Dạ còn đang ở trong mộng, lại bị tiếng đập cửa bên ngoài một tiếng lại một tiếng mạnh hơn đánh thức, An Vũ Hàm ảo não ngẩng đầu nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ vừa mới xuất hiện, kéo chăn qua đầu vẫn chăm chú ôm Vân Tịch Dạ bên cạnh sắp bị đánh thức tiếp tục mơ mộng, nhưng mà thực sự anh còn có thể ngủ an ổn tiếp được sao? Đáp án là, không!

Ngay khi An Vũ Hàm ‘Tính phúc’ chìm đắm ở trong mộng đẹp, sắc thủ sắp động chạm vào nơi thần bí của Vân Tịch Dạ, một tiếng chìa khóa mở cửa ‘Răng rắc’ thanh thúy vang lên.

Ngay sau đó một giọng nói trẻ con non nớt mà lại bá đạo vang vọng bên tai An Vũ Hàm.”

Lão...

ba ba!

Mặt trời lên rồi còn nằm phơi mông!

ba ba còn...

Ngô!”

Triệt để từ trong mộng đẹp tỉnh lại An Vũ Hàm xoay người che cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dạ Vũ chuẩn bị tiếp tục hét lên to hơn, quay đầu áy náy cười với Vân Tịch Dạ bên cạnh bị đánh thức lại vẫn như cũ hai mắt mông lung, nhìn Vân Tịch Dạ xoay người tiếp tục ngủ bù, An Vũ Hàm mới nghiêng đầu lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn thằng bé trước mặt giống anh đến bảy phần này, cũng chính là khắc tinh tiểu gia hỏa của anh, con ngươi đen láy hắc hắc cười gian.

An Vũ Hàm một tay nhẹ nhàng vén chăn lên đi xuống giường, một tay bưng miệng Tiểu Dạ Vũ giống như xách đồ, Tiểu Dạ Vũ dùng sức giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi ma chưởng kẹp ở trong khuỷu tay, nhón chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ thuận tay Đi tới phòng bếp, An Vũ Hàm đem Tiểu Dạ Vũ đặt ở trên bàn cơm làm cho tiểu gia hỏa đốimặt với mình, lúc này hình ảnh tại phòng ăn vô cùng muốn phun máu!

Chỉ thấy An Vũ Hàm tóc tai lộn xộn, vẻ mặt mơ màng đôi mắt to híp lại nhìn chằm chằm Tiểu Dạ Vũ, hai tay khoanh trước ngực, thân trên để trần, thân dưới độc một chiếc quần ngắn, hai chân thon dài mà thẳng tắp đặt trên mặt đất.

Tiểu Dạ Vũ nhìn ánh mắt ăn thịt người của An Vũ Hàm vô cùng thức thời ngoan ngoãn đứng ở trên bàn cơm, trừng đôi mắt to ngập nước so với An Vũ Hàm còn đáng yêu hơn, chu đôi môi nhỏ anh đào lên.

Chưa nói tới tiểu mĩ nam hai tay nhỏ đặt ở sau lưng, bộ quần áo đang mặc kín đáo hơn nhiều so với chiếc quần ngắn của baba, vẻ mặt ủy khuất thấp giọng nói với An Vũ Hàm: “Baba!

Tiểu Dạ Vũ đói bụng!”

“Lấy ra đây!”

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Dạ Vũ, An Vũ Hàm nhìn cũng như không nhìn, cười nhạo!

Anh không phải là Vân Tịch Dạ, làm sao bị cái bộ dạng đáng yêu giống ai đó của Tiểu Dạ Vũ mê hoặc được chứ!

Lại nói từ nhỏ anh đã nhìn cái dáng điệu đáng yêu của mình đến bây giờ đã hai mươi bảy năm, đã sớm không cái gì có thể lọt qua mắt rồi.

“Baba nói cái gì thế?”

Tiểu Dạ Vũ vẻ mặt ngây thơ chớp đôi mắt to, dường như thực sự không biết An Vũ Hàm đang nói gì, nhưng hai con ngươi linh động trong mắt to chợt lóe lên tia giảo hoạt bán đứng sự ngụy trang của thân ch An Vũ Hàm nhìn Tiểu Dạ Vũ giả bộ híp mắt, vẻ mặt đắc ý uy hiếp nói: “Tiểu tử thối, lại vẫn giả bộ, có tin hôm nay baba sẽ dùng kiến thức để giải thích, cái gì gọi là độc...

Sủng!

không?”

“Đê tiện!

Vô sỉ!

Baba lấy mama ra uy hiếp con!”

Nhìn dáng vẻ uy hiếp đắc ý của An Vũ Hàm nhìn mình, vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Dạ Vũ rốt cuộc không còn tồn tại nữa, thở phì phì đưa chùm chìa khóa trong cánh tay giấu ở đằng sau ra, vẻ mặt phẫn nộ bất mãn rít gào với An Vũ Hàm.

Sau sinh nhật hai tuổi Tiểu Dạ Vũ liền bị An Vũ Hàm đá ra phòng ngủ, từ đó buổi tối vắng vẻ bên người Tiểu Dạ Vũ không có cái ôm ấm áp mềm mại của mama nữa.

Tiểu Dạ Vũ mới chỉ có ba tuổi liền bị An Vũ Hàm vô lương tâm ép buộc ban ngày mặc kệ đi đâu, đều tuyệt đối không thể để cho Vân Tịch Dạ ôm càng không thể để mama hôn, vẫn là về sau Tiểu Dạ Vũ dùng ảnh nude của An Vũ Hàm khi đang tắm uy hiếp, mới đổi lấy một cái ôm hôn vào ban ngày của mama thân yêu.

An Vũ Hàm tiếp nhận chìa khóa Tiểu Dạ Vũ đưa tới, còn không quên nhíu mày với Tiểu Dạ Vũ, lại nghe thấy những câu nói kế tiếp của Tiểu Dạ Vũ trên mặt biểu hiện cứng đờ.

“Hừ!

Có gì đâu chứ, loại chìa khóa giống thế này, con còn có một bó lớn nữa!”

Thấy An Vũ Hàm cầm lấy chìa khóa, cánh tay nhỏ bé của Tiểu Dạ Vũ khoanh trước ngực, một bên khinh bỉ liếc nhìn An Vũ Hàm đắc ý, một chậu nước lạnh dội xuống làm cho An Vũ Hàm trong nháy mắt đông lại.

An Vũ Hàm đen mặt trong tay cầm hai nửa chìa khóa ném vào thùng rác, hai tay ôm Tiểu Dạ Vũ vẻ mặt khinh bỉ định ném phát nữa, tiếng thét chói tai kinh khủng của Tiểu Dạ Vũ vang lên biến mất trong nháy mắt.

An Vũ Hàm tâm tình vui vẻ đón được Tiểu Dạ Vũ tiếp đất, thuận tiện che cái miệng nhỏ nhắn đang phát ra thét chói tai của nó, con ngươi kinh khủng đối diện với Tiểu Dạ Vũ nói: “Nói mau!

Ai đưa cho con chìa khóa?”

An Vũ Hàm chính là mấy hôm trước trong lúc vô ý phát hiện được Tiểu Dạ Vũ, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này còn thật thông minh vẫn lén gạt đi cái nhược điểm này của mình, ngay cả anh và Vân Tịch Dạ cho tới nay cũng không biết.

Ở trong lòng An Vũ Hàm cứng rắn, Tiểu Dạ Vũ vô cùng sợ sệt vỗ vỗ trái tim nhỏ, sau một hồi lần thứ hai vẻ mặt khinh bỉ trừng mắt với An Vũ Hàm nói: “Baba đê tiện vô sỉ!

Con bảo mama bỏ baba cho coi.”

“Không nói?”

Dứt lời An Vũ Hàm làm bộ tính toán lại ném một lần..

“Đừng!

Đừng!

Đừng!

Con nói!”

Lần thứ hai bị giơ lên Tiểu Dạ Vũ vẻ mặt hoang mang lên tiếng, thành công ngăn cản động tác kế tiếp của An Vũ Hàm.

Yên ổn, Tiểu Dạ Vũ chân mềm oặt đặt mông ngồi trên bàn, liếc mắt với An Vũ Hàm thản nhiên nói: “Cha nuôi đưa!”

“n?”

Từ trong miệng An Vũ Hàm phun ra một âm độc nhất, làm cho Tiểu Dạ Vũ run hạ thân thể vội vàng mở miệng lần nữa nói: ”

cha nuôi Lý Kính và Cha nuôi Tà đều đưa!”

“Cái chìa khóa khác ở đâu?”

Nghe xong lời này An Vũ Hàm khóe miệng co quắp.

Tà đưa? Vậy anh còn có thể hiểu được rằng Tà thuần túy muốn tiểu ác ma cứng đầu này quý mến mình, nhưng Lý Kính đưa!õ ràng là không có ý tốt!

Dù sao Tiểu Dạ Vũ đã bốn tuổi rưỡi rồi mà Lý Kính vẫn còn độc thân.

Tiểu Dạ Vũ lắc lắc đầu liền thấy An Vũ Hàm lần thứ hai vươn đôi tay ma thủ tới mình, lập tức gương mặt khẩn trương nhìn An Vũ Hàm, cái mông nhỏ ngồi trên bàn dùng sức xê dịch lớn tiếng nói: “Haiz...

Đừng…đừng!

Baba đừng tới đây!

Con thật là không biết!

Hai vị cha nuôi cũng đã nói, lúc nào cần chìa khóa thì gọi điện thoại cho họ, đến lúc đó họ mới nói cho con biết cái chìa khóa khác ở đâu.”

Sợ An Vũ Hàm không tin Tiểu Dạ Vũ còn vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng An Vũ Hàm, nheo mắt lại, một bên gật đầu thật mạnh một bên không quên gấp giọng chứng minh nói: “Tin con trai của baba!

Con trai của baba tuyệt đối sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình nói đùa!”

“Được rồi, bây giờ trở về phòng tắm rửa mặc quần áo tử tế mới ra ngoài.”

Thấy Tiểu Dạ Vũ như vậy An Vũ Hàm cũng tin thật, ôm Tiểu Dạ Vũ từ trên bàn xuống, một bên dặn dò Tiểu Dạ Vũ chuyện cần làm, một bên xoay người ra khỏi phòng bếp đi vào toilet phòng khách.

Tiểu Dạ Vũ làm cái mặt quỷ với bóng lưng rời đi của An Vũ Hàm, xoay người chạy vào phòng ngủ của Vân Tịch Dạ bò lên trên giường lớn tiến vào trong lòng Vân Tịch Dạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống An Vũ Hàm đến bảy phần tất cả đều là thỏa mãn.

Vân Tịch Dạ bị thân thể mềm mại trong lòng đánh thức, mở ánh mắt sương mù liếc nhìn Tiểu Dạ Vũ tiến vào trong ngực cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, hạnh phúc cười đưa hai tay ra ôm lấy thứ nhỏ bé trong lòng mình, lật mình tiếp tục ngủ bù.

Làm xong bữa sáng An Vũ Hàm ở trong phòng Tiểu Dạ Vũ tìm nửa ngày cũng không thấy, đẩy cửa phòng ngủ ra liền thấy nó và Vân Tịch Dạ trên giường lớn, lúc này hai thân hình một lớn một nhỏ đang ôm anh An Vũ Hàm đi tới bên giường ngồi xuống nhìn hai người ngủ say trên giường lớn, trên khuôn mặt baby đáng yêu là hạnh phúc cùng thỏa mãn không che giấu được.

Mắt thấy thời gian đã qua thật lâu, mà hai người ‘Ngủ say’ trên giường lớn một chút dấu hiệu sắp thức dậy cũng không có, An Vũ Hàm rốt cuộc nhịn không được xuất thủ...

Phòng ngủ trong nháy mắt vang lên tiếng cười.ấm áp “Ha...

Ha ha...

Baba!

Ha...

sao ha ha...

Tại sao có thể ha ha...

Như vậy!

Ha ha...”

Bị thọc lét Tiểu Dạ Vũ cũng không cách nào tiếp tục giả bộ ngủ nữa.

“Con không thích giả bộ ngủ nữa sao? Thị lực tốt của baba con không cần nhìn cũng thấy.”

An Vũ Hàm một bên dùng khăn mặt đã chuẩn bị trước lau mặt cho tiểu Dạ Vũ, một bên thủ hạ tiếp tục cù nó.

“Ha ha...

Hừ!

Ha ha...

Baba bất công!

Mẹ ha ha...

Mama cũng giả bộ ngủ mà!

Ha...

Ha ha ha...

Mama...

Mama tha mạng a!”

Còn chưa chạy trốn được khỏi ma chưởng của An Vũ Hàm, Tiểu Dạ Vũ cũng bởi vì bán đứng mama thân yêu, mà thân thể lại phải hứng chịu độc thủ của mama.

Vân Tịch Dạ đưa Tiểu Dạ Vũ trong tay cho An Vũ Hàm, để cho An Vũ Hàm giúp nó mặc quần áo một bên tiếp tục cù nó, hung hăng nói với Tiểu Dạ Vũ: “Vật nhỏ thế nhưng bán đứng mama, mama làm sao tha thứ cho con chứ.”

“Ha ha ha...

Mama tha mạng a!

Tiểu Dạ Vũ ha hả...

Cũng không dám nữa!”

Tiểu Dạ Vũ trong lòng lặng lẽ thở dài, vì mình như vậy gặp gỡ baba mama vô lương tâm mà bi ai...

——– Đến đây, thích cái kết này bạn có thể nghỉ ngơi rồi, nếu như còn có bạn nào muốn biết kết cục cuối cùng, như vậy mời chuẩn bị khăn tay cho tốt kết thúc chờ bạn ở phía sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui