Ăn xong bữa sáng, Phong Vũ lái xe đưa Kiều Nhiễm đi học.
Sau khi đến trường Phong Vũ nhớ tới hai nam sinh bị thương kia. Anh cũng là người từng trải, liếc mắt là biết đánh nhau vì Kiều Nhiễm, do dự, vẫn dặn dò Kiều Nhiễm một câu.
“Sắp thi đại học rồi, đừng để bị phân tâm bởi những người và việc không quan trọng khác.”
Không biết xuất phát từ tâm lý nào, Phong Vũ không muốn Kiều Nhiễm tiếp xúc với những nam sinh khác. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Nhiễm, nghĩ mãi mới tìm được lời giải thích hợp lí nhất.
Tiểu nha đầu xinh đẹp xứng đáng với người tốt hơn, bây giờ người cô bé gặp vẫn quá ít, không nên yêu sớm như vậy.
Kiều Nhiễm không biết suy nghĩ của anh, gật đầu rồi xuống xe.
Buổi sáng trôi qua sóng yên biển lặng, đám người miệng rộng cũng im như thóc, không dám chỉ chỉ trỏ trỏ cô nữa.
Trưa đến, cơm nước xong xuôi, Kiều Nhiễm muốn tìm chỗ vắng ngồi một lát, vừa cất bước thì nghe được tiếng khóc thút thít.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói bừa! Cầu xin các người tha cho tôi!”
Phàn Sảng tựa vào thân cây, người run lẩy bẩy, mặt đầy nước mắt.
Cao Dương đứng trước mặt cô ta, trong tay cầm một cái thắt lưng, giọng nói lạnh lùng: “Lúc ấy cô nói rất vui vẻ mà, bây giờ sợ rồi?”
Nói xong liền vung thắt lưng đánh vào thân cây bên cạnh cô ta, phát ra một tiếng thật kêu.
Đòn này giống như đánh vào trên người cô ta vậy, Phàn Sảng sợ tới mức không kiềm được, há miệng run rẩy kêu lớn.
“Xì, diễn kịch, làm cô khóc à? Câm mồm lại ngay cho ông!”
Phàn Sảng sợ cậu ta, rất sợ. Ở trong mắt cô ta, Cao Dương là con của tội phạm giết người cũng đồng nghĩa với tội phạm giết người, chuyện gì cũng có thể làm. Cô ta sợ Cao Dương đánh chết mình ở đây, chỗ hẻo lánh thế này chạy cũng không thoát được!
Phàn Sảng bịt chặt miệng, nức nở.
Lúc này Kiều Nhiễm chậm rãi đi tới, Cao Dương hơi sửng sốt nói: “Sao cậu tìm được chỗ này?”
Kiều Nhiễm liếc thấy Phàn Sảng đang chật vật nhìn cô như thấy chúa cứu thế, nhàn nhạt nói: “Đi ngang qua, cậu ta lan truyền tin?”
“Ừ, tớ đã hỏi rất nhiều người, bóc tách từng lớp một, cuối cùng phát hiện lời đồn truyền ra từ miệng cô ta, thật không ngờ bạn cùng lớp của cậu ác độc như vậy.”
Kiều Nhiễm hiểu rõ, gật đầu, là cô ta cũng đúng thôi, hoặc là nói là bất kỳ ai cũng vậy. Có vài người không biết một câu phỉ báng thuận miệng của bọn họ sẽ gây ra tác hại như thế nào với đương sự.
Phàn Sảng rốt cuộc không nhịn được, với tay ra hô: “Kiều Nhiễm, Kiều Nhiễm, tớ sai rồi, xin lỗi cậu tớ sai rồi, cậu giúp tớ với!”
Bộ dạng này của cô ta giống như đã chịu tra tấn vậy, Dương Cao tức giận, rõ ràng cậu chỉ đưa cô ta đến đây hỏi mấy câu thôi, muốn há miệng chửi, tức thì động đến vết thương ở khóe miệng.
“Này, mẹ nó! Khóc tang cho mẹ à? Ông đây làm gì mà cô khóc? Đánh cô hay là giết cô? Thật mẹ nó phiền.”
Phàn Sảng cho rằng cô sẽ mềm lòng xin Cao Dương thả cô ta?
Dựa vào đâu?
Kiều Nhiễm trước giờ chưa từng là người tốt, dựa vào cái gì mà chỉ một câu cầu xin của cô ta là cô phải tha thứ? Lúc bịa đặt sao lại không nghĩ có ngày hôm nay? Loại chuyện lấy ơn báo oán này để lại cho thánh mẫu làm đi.
Kiều Nhiễm khoanh tay đứng một bên, nhìn Cao Dương lạnh giọng nói: “Không cần quan tâm đến tớ, cậu tiếp tục đi.”
Vừa dứt lời, Cao Dương nhẹ nhàng thở ra. Cậu thật sự sợ Kiều Nhiễm mềm lòng. Phàn Sảng tuyệt vọng, lại bắt đầu chảy nước mắt.
Cao Dương quất thắt lưng vào thân cây, trên mặt đất, tóm lại đánh vào bên cạnh, không đập vào người cô ta.
Nhưng tất cả đòn roi đều giống như đánh vào người làm cô ta sợ hãi.