Mẹ Hợp Đồng Lại Bỏ Trốn


Thành Bắc, Khách sạn Đế Tước
An Miên Miên đang chờ thang máy, một người đàn ông tay cầm tờ rơi đi tới phía của cô.
“Đây là kiểu lừa gạt kiểu mới gì đây, con nít còn chưa tốt nghiệp đã đi phát tờ rơi rồi, không sợ cảnh sát bắt sao chứ?”
“Mở to mắt vào nhá, coi là thật là cậu thua rồi.”
Người bạn đi cùng đáp lời, hắn liền tiện tay ném tờ rơi vào thùng rác.
Giấy A4 màu hồng, in mấy chữ to đùng – Cần tuyển mẹ thưởng cao.
“Hoắc xx, 4 tuổi, vì cha độc thân quá lâu lại không có ý cưới gả gì, nên ra ngoài tự tìm một người mẹ.

Giới tính phù hợp là được, có cả trăm tỷ tài sản, khuyến mai một đôi song sinh long phượng, làm mẹ sẽ biến giấc mộng làm phú bà thành hiện thực.

Để biết rõ chi tiết, xin liên hệ…”
An Miên Miên tùy ý lướt nhìn.
Hình như còn nhìn thấy còn có dán hình một người đàn ông mặc tay trang trong một góc tờ rơi.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi hắn thì cửa thang máy trước mặt đã mở ra.


Cô cùng mấy người kia cùng tiến vào thanh máy.

Người đàn ông kia tiếp tục nói chuyện với bạn:
“Khoa học kỹ thuật Khương Cố thật là có bản lĩnh, mới thành lập có ba năm, mà nghe nói Cố thiế đã lôi kéo được đầu tư của tập đoàn Mục thị rồi, sắp mở ra hạng mục nghiên cứu phát minh nữa đó.”
“Tập đoàn Mục thị sao? Đây không phải là tiết mục ôm được đùi đại gia liền bay lên ngay sao.”
“Đúng vậy đó, Khương Húc Đông thật sự là có phúc lớn mà, có một con rể biết lăn lộn như vậy, không chỉ trợ giúp ổng vực dậy cơ nghiệp, mà cũng là vô cùng yêu chiều con gái ổng nữa.”
Hai người này nói chuyện cứ như đang cầm cây gai, đâm thật sâu vào nội tâm An Miên Miên vậy.
Bốn năm trước, Cố Trạch Vũ còn là bạn trai, mối tình đầu của cô.
Lúc đó cô đang có thai, lòng tràn đầy chờ mong hạ sinh đứa trẻ rồi cùng hắn coi như tu thành chính quả, nhưng truyền tới tay cô chính là tin tức hắn ta đính hôn cùng em họ Khương Thanh Thanh của cô.
Khương Thanh Thanh vứt cho một một tờ giấy giám định, nói với cô, đứa con trong bụng cô không phải là của Cố Trạch Vũ, đêm đó thân mật với cô không phải là Cố Trạch Vũ, là một người đàn ông khác.
An Miên Miên đương nhiên không tin.
Cô còn chưa kịp tìm Cố Trạch Vũ đôi co, thì một tai nạn giao thông đã làm cho cô hôn mê mất mấy tháng.

Một lần nữa tỉnh lại, cô đã mất đi đứa con trong bụng, thêm tin tức tập đoàn An thị phá sản.
An Miên Miên vì thế mà không gượng dậy nổi, càng trốn tránh thành phố này.
Cho đến khi.
Cô biết được chân tướng của quá khứ, thì không thể nào ngồi yên mà nhìn được nữa.
“Nghe nói Khoa học kỹ thuật Khương Cố hôm nay mở tiệc chiêu đãi một vị khách thần bí đó, không biết là ai nữa.

Chắc không phải là người thừa kế tập đoàn Mục thị đó chứ?”
“Không thể nào đâu.

Ai cũng nói người thừa kế tập đoàn Mục thị rất kín tiếng, hiếm khi xuất hiện ở mấy sự kiện như vậy lắm, nếu thực sự là có thể mời được anh ta, thì Cố thiếu này cũng có mặt mũi lớn rồi đó…”
Đang nói chuyện, hai người chú ý tới cô gái bên cạnh.

Cô mặc bộ váy đỏ lệch vai, dáng người yểu điệu, da trắng như tuyết.


Mái tóc đen dài xõa ra thật hấp dẫn, trang điểm tinh tế càng làm nổi bật ngũ quan không tỳ vết của cô lên.
Người đàn ông bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, nhịn không được bắt chuyện:
“Người đẹp, chắc là em đang đến tham gia kỉ niệm một năm thành lập của khoa học kỹ thuật Khương Cố phải không?”
An Miên Miên lấy lại tinh thần, nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Thấy cô ngầm thừa nhận, người đàn ông mừng thầm, lại thấy cô đang cầm theo một bó hoa hồng đỏ.
“Buổi lễ của công ty mà mang hoa hồng đến chỉ sợ là có chút không ổn đâu.

Em là thuộc công ty nào? Hay là để anh giúp em đặt một bó hoa khác nhé…”
“Tôi sao?”
An Miên Miên môi đỏ hơi cong: “Tôi chính là vị khách thần bí hôm nay đó.”
Người đàn ông ngơ ngẩn, chìm vào đôi mắt sáng, nụ cười bách mị yêu kiều.
Cùng lúc đó, thang máy đã đến tầng lầu.

Lúc An Miên Miên đẩy cửa chính sảnh tiệc vào, gia chủ Khương gia đang xã giao với vài người.

Vì có sự xuất hiện đáng chú ý ở cửa, nên mấy người cùng nhìn lại người mới đến.

Theo ánh mắt của mọi người.


Khương Thanh Thanh không thể tin được: “An…An Miên Miên?”
“An Miên Miên sao?” Các khách khứa hồ nghi, “ Là cái cô đã lêu lỏng với đàn ông lạ ở nước ngoài đến cả gia đình cũng không nhận, An tiểu thư đó hả?”
“Cái gì mà An tiểu thư chứ, An thị cũng đã phá sản từ đời nào rồi, đây chắc là thấy Khương gia đang thịnh, bị người ta bỏ rồi muốn về nước ôm đùi đây mà…”
Trong lời bàn ra tán vào của khách khứa trong sảnh tiệc, An Miên Miên đi tới trước mặt Khương Thanh Thanh.
“Thật ngại quá, tôi tới trễ rồi.”
Cô đưa bó hoa hồng cho Khương Thanh Thanh: “Hoa mà bốn năm trước nên đưa cho các người.”
Vừa nói, đôi mắt đẹp của cô chuyển sang Cố Trạch Vũ.
Ngày xưa từng là người yêu, giờ chỉ là người lạ.
Mà cô cũng giấu đi sự lạnh lùng quyết tuyệt nơi đáy mắt, không để Khương Thanh Thanh phát hiện.
Cô ta coi như An Miên Miên giống như mấy người khách kia nói,lần này trở về là vì ở nước ngoài lăn lộn không nổi, về đây để lấy lòng bọn họ.
Lúc Khương Thanh Thanh đang cảm thấy ngạo mạn , chuẩn bị nhận lấy bó hoa, thì An Miên Miên lại buông tay ra trước…
“Bộp…”
Hoa hồng rơi trên đất, cánh hoa tung tóe ra bốn phía.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận