Bên trong chiếc Maybach đang chạy, trên cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt một người đàn ông lạnh lùng.
Hoắc Diễn Chi cầm điện thoại di động, trên màn hình đang phát một video, trong đó là một cô gái người mặc váy đỏ cầm theo bó hoa hồng đi vào sảnh tiệc.
Bên dưới video phát ra một giọng nam:
“Lò dưa Thành Bắc hôm nay mới ra tin tức! Mục gia đang chuẩn bị đầu tư vào hạng mục mới của khoa học kỹ thuật Khương Cố, kết quả là chị gái này tới phá tan rồi, bị lộ ra ánh sáng bê bối, Mục gia đã quyết định rút vốn rồi.
Ha ha ha…”
Hoắc Diễn Chi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại.
Trợ lý lái xe trộm liếc nhìn hắn, nói: “Mục thị nguyện ý đầu tư vào khoa học kỹ thuật Khương Cố là vì bọn họ hứa hẹn Jessica sẽ đảm nhiệm là nhà thiết kế sản phẩm.”
“Theo tôi được biết, Jessica cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ chúng ta còn có cơ hội.”
Thấy Hoắc Diễn Chi không trả lời.
Trợ lý đành nói sang chuyện khác:
“Anh Hoắc, bên kia lại bảo chúng ta chuyển tiền, anh xem…”
Nhiệt độ không khí trong xe đột nhiên lập tức hạ xuống.
Hoắc Diễn Chi vốn không biểu lộ cảm xúc, cằm lại căng ra khó chịu.
Trợ lý bất đắc dĩ thở dài:
“Nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, lỡ một ngày nào đó tiểu thiếu gia bọn họ biết được chân tướng…”
“Tuyệt đối không thể.”
Hoắc Diễn Chi lạnh giọng cắt ngăng lời nói, chiếc xe cũng từ từ tới gần chỗ xuống xe.
Ánh đỏ từ bên trong gây chú ý, ánh mắt Hoắc Diễn Chi quét qua, kết quả phát hiện…Cô gái vừa rồi xuất hiện trong video, lúc này đang ở cùng hai đứa con của hắn.
Cô ấy muốn làm cái gì?
Đôi mắt đen toát lên ánh sáng sắc bén.
Hoắc Diễn Chi mở cửa xuống xe, vừa đi tới gần lại nghe Hoắc Tư Nam nũng nịu với cô.
“Xin mẹ đó, mẹ…”
Ánh mắt của hắn càng thêm không vui, nhiệt độ không khí quanh người càng thêm hạ thấp xuống.
“Hoắc Tư Năm, con đang gọi ai là mẹ đó hả?”
Chất vấn từ hắn, với ngữ khí lạnh lẽo, nguy hiểm, làm cho An Miên Miên không khỏi run rẩy.
Lúc cô quay người lại, thấy một người đàn ông tuổi tác tương đương mình, người mặc một bộ âu phục màu đen ôm lấy dáng người cao lớn hoàn mỹ.
Tóc ngắn chỉnh tề, ngũ quan tươi sáng.
Một đôi mắt phượng đặc biệt, hiện rõ sự cao ngạo lạnh lùng.
An Miên Miên liền giật mình.
Cô còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Bên kia đầu dây thông báo gì đó làm cho cô kinh hô: “Cái gì? Tôi lập tức qua đó.”
An Miên Miên không quan tâm đến chuyện giải thích gì với bọn họ, mà vội vàng rời đi.
***
Lúc cô chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, đã bốn năm rồi cô mới lần nữa gặp lại bà ngoại mình.
Trương Hân Lan vừa được bác sĩ xác định có uy hiếp tử vong, lúc này trên giường đang treo một bình dưỡng khí.
Sắc mặt của bà không được tốt, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh.
“Miên Miên…”
Nghe bà ngoại thân thiết gọi, tim An Miên Miên bỗng nhiên co thắt lại.
“Bà ngoại.”
Cô nghẹn ngào bước vào đến bên giường, cầm lấy tay bà.
Hai bà cháu xa cách đã lâu gặp lại nhau, hai mắt đều đỏ bừng.
“Con, cái đứa nhỏ này, sao mà mấy năm nay không có chút tin tức nào vậy chứ, có phải không quan tâm tới bà ngoại này nữa rồi phải không?”
“Sao lại thế ạ!”
An Miên Miên cúi xuống dựa vào người bà, giống như một đứa trẻ mà dựa vào.
“Sao con có thể không nhớ ngoại chứ…”
Cha mẹ mất từ lúc cô được mười tuổi, là bà ngoại đã nuôi dưỡng cô lớn lên.
Cô đương nhiên sẽ không quên ân tình này.
“Vậy sao con lại có thể đối xử với mấy người nhà cậu của con như vậy…”
Trương Hân Lan trách cứ, làm cho cả người An Miên Miên khẽ giật mình.
Trong chốc lát, sự ôn nhu biến mất trong không khí không còn gì nữa.
Cô chậm rãi buông tay bà ra, đáy mắt hiện lên tia thất vọng.
“Cho nên, đây mới là mục đích thật sự bà bảo bệnh viện liên hệ với con sao?”
Trương Hân Lan không phủ nhận:
“Miên Miên, dù sao nó cũng là cậu của con mà.”
“Đúng vậy, nuốt chửng gia nghiệp của cha mẹ con, tính toán hại con bại hoại thanh danh rồi đuổi con ra khỏi nhà, bây giờ còn muốn tiếp tục ăn trên xương máu của cha con nữa.”
An Miên Miên cười lạnh: “Thật là một người cậu tốt…”
“Trước kia nó làm chuyện hồ đồ, bà sẽ chủ trì công đạo cho con.” Trương Hân Lan nói, “ Hiện giờ đúng là thời điểm mấu chốt của công ty bọn nó, con cũng không thể làm loạn được, dù sao thì đều là người một nhà mà, con…”
Nghe bà ngoại thuyết phục, trái tim An Miên Miên dần lạnh giá.
“Bà ngoại, bà thật cảm thấy là bọn họ coi con là người nhà sao?”
Trương Hân Lan không đành lòng: “Là bà ngoại không tốt, bà ngoại không dạy dỗ tốt, con muốn trách thì trách bà ngoại đi, đừng ra tay với cậu của con nữa.”
Bà che chở một cách trắng trợn như vậy, lập trường và thái độ đã rõ ràng.
An Miên Miên nhíu mày, nhẹ nhàng buông tay bà ra:
“Bà ngoại, con sẽ không thay đổi quyết định đâu, tất cả những gì bọn họ đã lấy từ con, con sẽ đòi hết về.”
Cô vừa nói hết câu thì mấy bóng người xông vào phòng bệnh, bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm.