Vừa dừng xe ở cổng bệnh viện, từ bên kia đường, đập vào mắt Trần Nhuận Phong là hình ảnh Bạch Ngọc đang tung tăng vào quán mua hộp cháo.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào tủ kem bên cạnh.
Đôi mắt to tròn nhìn không dừng, thể hiện rõ sự thèm khát cái thứ ngọt ngọt mát mát kia.
Trần Nhuận Phong nhìn mà không nhịn được cười.
Bạch Ngọc thèm thì thèm thật nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, trả tiền hộp cháo rồi rời đi.
Nhưng đầu vẫn không quên ngoảnh lại.
Trần Nhuận Phong định vào quán mua kem cho cô thì thấy một người đàn ông bịt kín mặt kéo cô vào một con ngõ hẻo lánh.
Một cảnh như vậy khiến anh ngạc nhiên, vỗi vã đuổi theo.
Bạch Ngọc bị kéo đi bất ngờ, cô vô cùng hoảng sợ.
Hộp cháo trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, cháo vãi tung toé trên mặt đất nhưng lạ thay không một ai chú ý đến cô.
Là do người đi đường không có ai hay do lòng người quá vô tâm?1
- Bạch Ngọc, có vẻ không có tao mẹ con chúng mày sống rất tốt thì phải.
Bạch Ngọc vốn đã sợ hãi rồi, nghe giọng nói này cô như đơ hẳn ra.
Trái tim đập liên hồi, khoé mắt vương vấn vài giọt lệ.
Cô bây giờ vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Lúc này đây, Trần Nhuận Phong đang vô cùng tức giận.
Tại sao lúc anh sang đường lại nhiều xe qua lại như vậy chứ? Trái tim của anh càng trở lên hồi hộp hơn.
Anh lo sợ rằng cô nhóc này sẽ bị hù doạ nếu như anh không tới kịp mất.
- Bằng Vạn, ông mau buông tôi ra.
Tôi la nên đó.
Bằng Vạn nở nụ cười điên khùng, ông ta rút trong túi ra một con dao, kề vào cổ cô, đe doạ:
- Hahaha.
Mày la đi.
Giỏi la đi.
Mày xem thử tao có giết mày không?
Bạch Ngọc nước mắt đã đầm đìa.
Cô run sợ cất giọng:
- Ô...ông muốn gì?
- Tao muốn gì mày biết rõ mà.
Gọi cho con nhãi Bạch Tử Hoa rằng mày cần tiền phẫu thuật cho mẹ mày xong đem đến đây cho tao.
Nếu không mày với con mụ trong kia không thoát được khỏi tay tao đâu.
Chiều mai cầm tiền đến chỗ này cho tao.
Tao cần năm trăm triệu.
Mày nhớ đấy, không tao sẽ đến giết hết chúng mày.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh càng giận dữ hơn đã mười phút trôi qua rồi.
Giờ lại bắt đầu vào giờ cao điểm nữa.
Cô nhóc nhà anh bây giờ chắc đang sợ lắm.
Liều mình, Trần Nhuận Phong đưa ta ra phía trước, cứ vậy mà chạy qua đường.
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Còn có người tài xế ngó đầu ra chửi anh:1
- Mày muốn chết thì tìm đường khác mà chết đừng có liên luỵ người khác.
Đến khi Trần Nhuận Phong chạy vào trong ngõ, Bạch Vạn cũng đã rời đi bằng cách trèo bờ tường ở cuối ngõ rồi.
Bạch Ngọc đang ngồi co ro trên nền đất, tiếng nức nở cứ vang lên mãi.
Trần Nhuận Phong nhẹ nhàng tiến đến chạm tay vào người cô.
Bạch Ngọc hoảng sợ đẩy anh ra, đôi mắt nhắm nghiền.
miệng hét lớn:
- Tránh ra, đừng đụng vào tôi.
Trần Nhuận Phong dịu dàng cất tiếng cô:
- Không sao, là tôi đây mà.
Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc nghe giọng nói có chút quen thuộc này, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cô càng khóc to hơn, nhào đến ôm chặt anh:
- Bác sĩ Trần.
Huhuhu.
Cháu sợ, rất sợ.
Huhuhu.
Trần Nhuận Phong cũng vòng tay qua ôm lấy cô, không quên xoa nhẹ lên lưng cô an ủi.
Đợi một lúc cô lấy lại bình tĩnh, anh mới buông cô ra, lau nước mắt cho cô, hỏi:
- Nhóc có bị thương ở đâu không?
Bạch Ngọc lắc nhẹ đầu.
Lúc này cô vẫn suy nghĩ phải làm sao để kiếm tiền đưa cho Bạch Vạn.
Việc làm thêm của cô chỉ kiếm được chút tiền nhỏ nhoi.
Tiền tiết kiệm cũng dùng để mua thuốc cho mẹ hết rồi.
Cô lại không muốn làm phiền đến Bạch Tử Hoa vì cô biết chị cô sống ở Đường gia cũng không dễ dàng gì.
Cô thật sự rất lo lắng, nếu chiều mai không đưa tiền cho Bạch Vạn lỡ ông ta làm hại đến mẹ cô thì sao?
Càng nghĩ lại càng rối.
Trần Nhuận Phong như biết cô có nỗi phiền muộn liền nói:
- Nhóc có chuyện gì à? Chú giúp được gì không?
Bạch Ngọc giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh, suy nghĩ một chút, cô e dè nói:
- C...chú....!cho cháu mượn ít tiền được không? C..cháu hứa sẽ trả cho chú sớm nhất có thể mà.
Cháu không quỵt của chú đâu.
Được không chú?
Trần Nhuận Phong có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại sắc thái ban đầu, anh nhỏ nhẹ:
- Người đàn ông vừa nãy đe doạ nhóc à?
Nghe anh hỏi, Bạch Ngọc sụt sịt kể lại câu chuyện cho anh nghe.
Trần Nhuận Phong cuộn tròn tay, xoa nhẹ đầu cô:
- Nhóc yên tâm.
Chú sẽ giải quyết giúp nhóc.
Giờ về bệnh viện.
Đưa Bạch Ngọc trở về bệnh viện, vừa mở cửa vào liền thấy Bạch Tử Hoa đang nói chuyện vui vẻ với mẹ.
Bạch Ngọc vui mừng chạy tới ôm chặt chị mình:
- Chị Hoa! Em nhớ chị lắm.1
Vỗ vỗ vào vai em mình, Bạch Tử Hoa mỉm cười:
- Được rồi, được rồi.
Vừa hay, Trần Nhuận Phong đặt hộp cháo mới mua lại trên bàn, mỉm cười rồi khám lại cho Mộc Lan.
Anh cũng không mấy ngạc nhiên vì Đường Nhẫm giờ đã thả lòng Bạch Tử Hoa rồi nên cô mới có thể dễ dàng tới đây.
Bạch Tử Hoa nhạc nhiên nhìn:
- Bác sĩ Trần.
- Ngũ phu nhân.
Trần Nhuận Phong gật nhẹ đầu.
Bạch Ngọc ngơ ngác:
- Chị cũng quen bác sĩ Trần à?
- Anh ấy là bác sĩ tư của Đường gia.
Bạch Ngọc như sáng bừng hai mắt, kéo chị mình ra một góc rồi thì thầm to nhỏ.
Bạch Tử Hoa lúc đầu giận dữ rồi lại mỉm cười.
Nhưng Bạch Ngọc vẫn sợ cô lo lắng lên không nói chuyện Bạch Vạn vừa đến quấy rối mình..