Lão Tần vẫn đưa dao kề lên cổ Bạch Tử Hoa.
Ông ta từ từ đưa cô đến gần váh núi, miệng cười nham nhở:
- Đường Gia Thiên, mày phải kí giấy chuyển nhượng cho tao.
Nếu không ả đản bà này sẽ phải chết không tìm thấy xác.
- Tần Vượng Hải, tôi đã nói là sẽ làm.
Ngược lại là ông, tiến đến chỗ này là có ý gì?
- Chỉ là tao muốn chắc chắn rằng mày sẽ thực hiện đúng những gì mày nói thôi.
Từ đằng xa, tiếng còi đặc trưng của cảnh sát quốc tế vang lên, lão Tần cố giữ lấy bình tĩnh hét lớn, con dao kề ở trên cổ Bạch Tử Hoa càng sát hơn.
Từ cổ một ít máu đã rỉ ra ngoài.
Phía chân vì chưa lành lặn lại hoạt động nhiều nên đã đau buốt đến tê tái.
Khuôn mặt Bạch Tử Hoa tái nhợt.
Đường Gia Thiên nhìn cô như vậy không khỏi đau lòng.
- Tần Vượng Hải, tất cả kết thúc rồi.
Mau thả người ra.
Nếu không tôi sẽ khiến ông chết không toàn thây.
- Chúng mày muốn cái gì chứ? Tao chả sao phải sợ mấy bọn chó săn cả.
Chúng mày có bằng chứng để tống cổ tao vào tù sao.
Đã đến nước này rồi mà lão Tần vẫn còn cứng mồm cứng miệng đến vậy.
Đường Gia Thiên nhếch mép cười nhạo.
- Ông nghĩ Đường Gia Thiên tôi làm ăn không cẩn trọng như vậy sao?
Lão Tần nhíu mày, ông ta có vẻ đang rất sợ hãi nhưng lại mạnh miệng quát:
- Hình như mày muốn con ả này chết đúng không?
Đường Gia Thiên vẫn giữ thái độ ung dung lạnh lùng:
- 1......2........3.......!
Vừa dứt lời, cảnh sát quốc tế lập tức ào đến bao vây lão Tần.
Đội trường của đội cảnh sát là Adexal đây cũng là một trong những người bạn của Đường Gia Thiên.
- Ông Tần Vượng Hải.
Ông mau bỏ vũ khí xuống.
Ông đã bị bắt vì tội giam giữ người trái phép và buôn bán hàng cấm xuyên quốc tế trong năm năm.
Thấy tình hình không ổn, Linh Mộng Nhiên liền giở trò.
Cô ta khóc lóc ầm ĩ chạy đến ôm chặt lấy chân Đường Gia Thiên cầu xin:
- Anh Gia Thiên.
Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
E....em là bị lão ta lừa gạt....chứ em không có ý định bỏ trốn và bắt cóc Bạch Tử Hoa đâu.
Anh Thiên.....anh có thể nể tình......!
Không để cô ta nói hết câu, Đường Gia Thiên đã lạnh lùng dùng chân đá cô ta văng ra xa.
Vạn Hoàng ngay lập tức tiến đến bắt giữ Linh Mộng Nhiên.
Lão Tần nhìn thấy sự phản bội ấy liền cau mày, tức giận:
- Được.
Mày được lắm.
Nếu đã như vậy đừng trách tao.
Nói rồi, lão Tần đẩy Bạch Tử Hoa sang một bên.
Như đoán trước được hành động của ông ta, Đường Gia Thiên đã chạy như bay tiến đến kéo Bạch Tử Hoa cách xa mép núi.
Nhưng thật không may, Bạch Tử Hoa đã được đẩy dịch vào bên trong, tuy nhiên chỗ đứng của Đường Gia Thiên, đất bị vỡ.
Do không chuẩn bị trước, anh đã bị rơi xuống vách núi.
Một màn này khiến bao nhiêu người không khỏi ngỡ ngàng.
Lão Tần sung sướng cười khúc khích.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã bị cảnh sát bắt đi.
Bạch Tử Hoa hoảng hốt, đôi mắt mở to nhìn anh rơi xuống.
Nước mắt cô lăn dài.
Chân phải đau nhức không thể di chuyển.
Nắm chặt tay, cô lê thân mình đến gần sát mép, miệng hét lớn:
- ĐƯỜNG GIA THIÊN.
Adexal và Vạn Hoàng không thể nào tránh khỏi cú sốc này.
Vạn Hoàng tâm trạng cũng không khác cô là mấy.
Nhìn xuống vách núi sâu, cậu ta như muốn lao xuống tìm anh:
- Anh Thiên......!
Trong số nhưng người ở đây, Adexal có vẻ là người giữ được bình tĩnh nhất.
Anh trấn an mọi người:
- Tất cả đừng bi quan như vậy.
Mọi người phải mạnh mẽ lên, không được nghĩ quẩn.
Đường Gia Thiên chắc chắn sẽ không sao.
Tôi sẽ cho người xuống tìm cậu ấy.
Tất cả mau giải tán khỏi đây đi.
Dù không muốn nhưng ai cũng phải rời đi.
Riêng Bạch Tử Hoa cô không muốn đi chút nào.
Cô muốn cùng mọi người tìm anh về.
Anh là vì cứu cô nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Từ phần đầu truyền đến một cảm giác đau buốt.
Một loạt kí ức được hiện ra.
Không chịu được cơn đau từ chân tay và phần đầu, cô đã ngất đi.
Vạn Hoàng biết cô gái này rất quan trọng với Đường Gia Thiên nên đã đưa cô trở về bệnh viện.
Sau khi khám xét xong cho Bạch Tử Hoa thì cũng vừa lúc cô tỉnh lại.
Nhìn không gian quen thuộc, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi cô khiến cô phải nhíu mày.
Đưa cánh tay phải lên, bao nhiêu là dây truyền dịch được cắm trằng trịt.
Đầu cô đau như búa bổ.
Trần Nhuận Phong thấy cô định ngồi dậy liền ngăn cản:
- Chị vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
Nghỉ ngơi đi đã.
Chân phải của chị chưa khỏi hẳn mà đã vận động quá mạnh nên bị dãn xương.
Điều trị chắc phải mất một thời gian dài đấy.
Với lại phần đầu cũng chấn thương không hề nhẹ.
Chị cảm thấy giờ có ổn không?
Bạch Tử Hoa như không hề để tâm đến lời nói của Trần Nhuận Phong.
Cô lạnh lùng hất cánh tay đang cản trở mình ra, ngồi dậy.
Thái độ này của cô khác hoàn toàn với lúc trước.
Giờ đây trông cô lạnh lùng đi rất nhiều.
Đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Nhuận Phong khiến anh phải bất ngờ.
- Đường Gia Thiên đang ở đâu?.