Agatha bừng tỉnh, liền thấy Bạch Tuyết chạy về phía nàng.
Thường ngày nhà vua không cho phép Bạch Tuyết chạy nhảy trong hành lang, hơn nữa hầu hết thời gian, cô bé cũng rất vui lòng làm một nàng công chúa đoan trang trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này, Bạch Tuyết hoàn toàn không che giấu được sự lo lắng của mình.
Cô bé tám tuổi đã có vẻ đẹp tiềm ẩn của một mỹ nhân, mỗi cử chỉ, mỗi cái nhíu mày đều khiến người ta xót xa.
"Bạch Tuyết, muộn thế này...!sao con lại ra ngoài thế?" Agatha hỏi.
"Phụ vương có ổn không ạ?" Bạch Tuyết không trả lời câu hỏi của Agatha, cô bé0 nắm tay nàng định kéo nàng về phía phòng ngủ của nhà vua: "Người ta nói vừa nãy bác sĩ lại vào, có phải bệnh tình của phụ vương đã trở nặng hơn rồi không?"
Agatha thầm thở dài, vuốt lại mái tóc hơi rối của cô bé, nhẹ giọng nói: "Quốc vương bệ hạ vừa mới ngủ, con cũng nên sớm quay về ngủ đi, nếu không ông ấy sẽ lo lắng cho con lắm lắm đấy."
Bạch Tuyết do dự một chút, rồi gật đầu, để Agatha dẫn mình về phòng.
Sau khi cô bé lên giường và được đắp kín chăn, Bạch Tuyết đột nhiên nhìn Agatha rồi nói: "Bệnh của phụ vương sẽ không khỏi đâu."
Agatha kinh ngạc, định mở miệng an ủi rằng nhà vua sẽ sớm khỏe lại, nhưng khi nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Bạch Tuyết, nàng lại không thể nói nên lời.
Bạch Tuyết là một đứa trẻ quá đặc biệt, ngoài tính cách lãnh đạm và năng lực ma thuật phi thường, đôi khi cô bé còn biết những điều lẽ ra không ai biết.
Việc cô bé nói như vậy, e rằng đã thấy trước một tương lai không thể thay đổi.
"Bệnh của phụ vương sẽ không khỏi, không bao lâu nữa, ông ấy sẽ như mẫu thân, vĩnh viễn rời xa con." Bạch Tuyết không có ý đợi sự an ủi từ Agatha, cô bé chỉ nhắm mắt lại với vẻ cam chịu và nhẹ nhàng nói thêm: "Agatha, con chỉ còn có mình người thôi."
Nói xong, Bạch Tuyết không nói thêm lời nào nữa, còn Agatha thì ngồi bên cạnh giường cô bé rất lâu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nàng nghĩ dù mình thật sự không đủ sức gánh vác Meibrosen, nàng vẫn phải cố gắng vì Bạch Tuyết, bất kể phải trả giá thế nào, nàng cũng phải gắng gượng.
Nếu cả hai người họ đều định sẵn trở thành cô nhi, thì ít nhất nàng phải đảm bảo rằng Bạch Tuyết không rơi vào cảnh không nơi nương tựa.
Không lâu sau đó, nhà vua qua đời, Agatha và Bạch Tuyết đều mặc tang phục đen.
Trên gương mặt của Bạch Tuyết không còn nụ cười thường thấy, và nỗi lo lắng trên gương mặt Agatha càng thêm nặng nề.
Lúc này, Agatha chỉ mới mười chín tuổi, còn Bạch Tuyết lại quá nhỏ.
Mất đi sự bảo vệ của nhà vua, Meibrosen lại là một quốc gia giàu có, không ít người đều muốn cắn xé một phần lợi ích từ họ.
Có người nhắm vào Bạch Tuyết, có kẻ lại nhắm vào Agatha.
Chỉ việc đối phó với những âm mưu này đã khiến nàng kiệt sức.
Dù nhà vua có để lại cho nàng một số người thân tín, nhưng họ vốn chỉ trung thành với nhà vua chứ không phải Agatha.
Dù nàng làm theo chỉ thị của nhà vua, lựa chọn ra những người đứng đầu từ nhóm này, nhưng vẫn có những kẻ bất mãn, cố gắng thao túng quyết định của nàng.
Agatha có thể vụng về trong việc xử lý nhân sự, nhưng không phải là người ngốc nghếch.
Nàng hoàn toàn nhận ra những toan tính khác nhau của mọi người.
Dù nàng cố gắng giữ vững lập trường và tìm cách hòa giải, nhưng với nhan sắc trẻ trung và sự ngây thơ của một góa phụ mới mất chồng, nàng bị nhiều người coi là dễ bị áp chế, ai cũng muốn lợi dụng nàng.
Để duy trì hình ảnh của một hoàng hậu, Agatha không bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, nhưng khi ở một mình, nàng không thể nào kìm nén được cảm xúc.
Bạch Tuyết nhận ra điều đó, một ngày nọ cô bé đã nghiêm túc nói với Agatha:
"Con không biết ai đã bất kính với người, nhưng người là hoàng hậu, nếu họ không nghe lời, chỉ cần chọn vài người cứng đầu nhất mà giết, giết vài người thì những người khác sẽ ngoan ngoãn thôi!" Nói xong, Bạch Tuyết nghĩ ngợi một lúc rồi bổ sung: "Nếu không ai giúp người giết bọn chúng, con có thể giúp mà!"
Agatha rất muốn bật cười trước sự quan tâm của Bạch Tuyết, nhưng nàng chỉ có thể cẩn thận giải thích rằng những người đó đều là người nhà vua để lại, mỗi người đều có giá trị riêng.
Dù lúc này họ không nghe lời, nhưng không thể tùy tiện giết họ, bởi vì nếu họ chết đi, những khoảng trống quyền lực sẽ có thể bị lấp đầy bởi những người hoàn toàn xa lạ, và tình hình phát triển có thể sẽ càng bất lợi cho họ.