Rõ ràng Agatha biết rằng mọi thứ đều không ổn, rõ ràng nàng cũng nhớ những gì nhà vua đã nói, trong gương phong ấn một con quỷ, nhưng Agatha vẫn không thể không bước tới.
Ngọn nến trên tay nàng chỉ đủ soi sáng một bước phía trước, còn lại mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
Những bậc thang như không bao giờ dứt, cứ xoay vần từng bậc một đưa nàng đi, không biết đã bao lâu, cuối cùng Agatha cũng đứng trước cánh cửa trên đỉnh tháp.
Trên cánh cửa có khắc một huy hiệu đặc biệt, gần như giống hệt với huy hiệu mà nàng đã thấy trong lâu đài gương.
Agatha đứng lặng trước cửa một lúc lâu, rồi mới đưa tay đẩy cánh cửa.
Đó là một cánh cửa gỗ nặng và chắc, nàng phải dồn hết sức lực mới có thể mở được, và ngay khi bước vào phòng, cánh cửa phía sau nàng khép lại một cách im lìm.
Nhưng lúc này, Agatha đâu còn tâm trí để ý tới tình trạng phía sau, bởi vì ngay chính giữa căn phòng, quả nhiên có một chiếc gương.
Nàng đứng cách chiếc gương một khoảng, xung quanh thì tối tăm, chỉ có ánh nến lờ mờ phản chiếu trên chiếc gương hình bầu dục, khiến nó như đang trôi nổi giữa bóng tối.
Agatha tiến lại gần, mới phát hiện ra chiếc gương này rất lớn, cao hơn cả người nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, định nhìn rõ huy hiệu trên đỉnh khung gương, thì bóng người đột ngột xuất hiện trong gương khiến nàng đánh rơi giá nến.
Ngọn nến rơi xuống sàn đá lạnh lẽo, lập tức tắt phụt, nhưng xung quanh không chìm vào bóng tối hoàn toàn, vì chiếc gương trước mắt Agatha đang tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của nàng lập tức bị thu hút bởi bóng người trong gương, không thể rời đi.
Người trong gương quả nhiên là chàng.
Rõ ràng khi chạy đến đây, nàng đã một lòng đoán như vậy, nhưng giờ tận mắt thấy lại không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mắt.
Agatha run rẩy đưa tay ra, muốn xác nhận rằng chiếc gương trước mắt không phải là ảo giác do nàng phát điên mà ra hay không, nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào mặt gương, xung quanh đột nhiên sáng bừng lên.
Ánh sáng đột ngột khiến Agatha không khỏi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa hoa.
Ngọn lửa trong lò sưởi được trang trí tinh xảo đang cháy rực rỡ, dưới chân nàng là tấm thảm mềm mại dệt nên những hoa văn phức tạp.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, người đàn ông quen thuộc nhưng xa lạ ấy đang đứng không xa nàng, hơn nữa giữa hai người không có tấm gương nào ngăn cách.
Agatha chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nghĩ rằng mình đang ở trong giấc mơ, nhưng người đàn ông lại ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Agatha căng thẳng ngồi xuống ghế sô pha, mới phát hiện trên bàn trà có đặt sẵn trà nóng và bánh ngọt.
Tâm trạng nàng trước đó rất buồn bực, sau khi về phòng chỉ muốn khóc, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, rồi vội vàng chạy tới tháp.
Giờ đây ngồi xuống, nhìn thấy thức ăn trước mắt, Agatha mới nhận ra mình thật sự rất đói.
Nhưng trước mặt chàng, nàng nào dám tùy tiện động đậy, cho tới khi chàng ngồi xuống đối diện nàng, rót cho nàng một tách trà, rồi nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh về phía nàng, Agatha mới ngượng ngùng nhận lấy tách trà, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Ngọn lửa trong lò sưởi kêu lách tách, âm thanh vang lên rõ ràng trong căn phòng rộng lớn.
Bên ngoài gió tuyết không ngừng, nhưng ngay tại thời khắc này, dường như căn phòng đã ngăn cách mọi giá lạnh.
Agatha quên đi những giọt nước mắt trước đó, cũng quên luôn sự sợ hãi khi tới tháp, trong lúc ăn bánh, nàng vẫn không thể ngăn mình lén nhìn chàng.
Không còn chiếc gương ngăn cản, gương mặt tuấn tú không tì vết của chàng hiện ra không chút che giấu.
Kể từ khi trở thành hoàng hậu, Agatha đã gặp rất nhiều người, nhưng chàng vẫn là người đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Làn da mịn màng như sứ trắng không chút khiếm khuyết, đôi môi mỏng tuy nhạt màu nhưng đường cong lại vô cùng quyến rũ...!Nhận ra suy nghĩ của mình thật quá mức thất lễ, Agatha vội nuốt miếng bánh sandwich trong miệng xuống, lập tức đẩy ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.