Lời nói của chàng khiến Agatha như bị sét đánh, lập tức dừng bước, nhớ lại lý do hôm nay mình đến đây.
Nhưng nàng không còn đường lui, chỉ có thể cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào lên, run rẩy nói: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là làm tình nhân thôi, chuyện này chỉ cần cắn răng là vượt qua được.
Ta cũng không phải là người cao quý gì.”
“Agatha, ta biết nàng không thông minh, nhưng không ngờ nàng có thể ngu ngốc đến mức này.”
Dường như Isolde đã nổi giận, một câu nói khiến Agatha suýt bật khóc, nhưng trước khi kịp bỏ chạy, trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió, đẩy cả người nàng ngã xuống ghế sofa.
Cú ngã không làm nàng đau, nhưng sự việc bất ngờ vẫn khiến nàng bàng hoàng, không biết phải làm gì.
Agatha hoảng hốt ngẩng đầu lên, liền thấy Isolde đã đứng trước mặt nàng, chàng nắm lấy tay nàng, lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã không tự trọng như vậy, ta sẽ hoàn thành điều ước của nàng với điều kiện giống hệt Pfalz.”
Chàng vừa mới đối xử dịu dàng với nàng, vậy mà giờ lại nói ra những lời tàn nhẫn như thế.
Agatha bỗng dưng cảm thấy vô cùng uất ức, không biết từ đâu có được can đảm, nàng lập tức mạnh mẽ hất tay chàng ra, không chút do dự mà hét lên: “Dù ta có chọn Pfalz, ta cũng không chọn chàng!”
Lời vừa dứt, cả hai đều khựng lại.
Sắc mặt Agatha tái nhợt, còn Isolde thì dừng mọi động tác, nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh lạ thường.
Một lúc lâu sau, khóe miệng chàng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, chàng vung tay, một chiếc gương nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay.
“Nếu nàng đã không muốn ở bên ta, chi bằng ta xóa bỏ phép thuật trên gương, để khỏi nhìn thấy nhau mà phiền lòng.”
“Không...!trả lại cho ta, mau trả lại cho ta.”
Chiếc gương trong tay chàng chính là chiếc gương mà Agatha thường giữ trong lòng.
Nàng hoàn toàn không biết làm sao chàng có được nó, nhưng nghe chàng nói vậy, nàng lập tức hoảng hốt muốn lấy lại gương.
Nàng đã khó khăn lắm mới gặp lại chàng, vậy mà hai người lại trở nên căng thẳng như thế này.
Nếu phép thuật trên gương bị xóa, có lẽ họ sẽ kết thúc trong cách khó xử nhất và sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Agatha cảm thấy như rơi vào hố băng, nàng chỉ muốn lấy lại chiếc gương, nhưng làm sao Isolde có thể dễ dàng để nàng đạt được điều đó.
Hình dáng cao lớn của chàng đứng đó tạo ra lợi thế rõ ràng, dù Agatha đã thuộc loại cao ráo trong số các cô gái, nhưng trước mặt chàng, nàng vẫn thấp hơn nhiều.
Nàng vừa chạy quanh chàng vừa gào thét, lo lắng vô cùng.
Isolde thì ung dung đứng nhìn, để mặc nàng loay hoay đến phát điên, cho đến khi nàng vô tình vấp ngã, ngã nhào về phía trước trong dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Agatha nghĩ rằng mình sẽ ngã đau, nhưng không ngờ chàng lại đỡ nàng, kéo nàng ngã xuống ghế sofa.
Khi nàng đã thở lại bình thường, mới nhận ra tư thế của hai người lúc này vô cùng ám muội.
Agatha cố gắng vùng vẫy để rời khỏi người chàng, nhưng Isolde lại siết chặt eo nàng, không có dấu hiệu muốn buông tay.
Dù đã là phụ nữ có chồng, Agatha chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông như thế này, huống chi Isolde lại là người nàng thầm thương nhiều năm.
Chỉ hơi thở nhẹ của chàng đã khiến mặt nàng đỏ bừng, chưa kể trong lúc giãy giụa, tay nàng lại chạm vào ngực chàng.
Cảm giác rắn chắc ấy tựa như ngọn lửa, từ lòng bàn tay lan tỏa khắp người, khiến nàng không thở nổi.
Đúng lúc đó, tay còn lại của Isolde nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nóng bừng của nàng.
Đầu ngón tay chàng mát lạnh, nhưng lại làm khuôn mặt Agatha càng đỏ thêm.
Nàng bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy hết can đảm liếc nhìn chàng, chỉ để thấy chàng cúi đầu nhìn lại nàng, không hề tỏ vẻ giận dữ.