Đó là một nam nhân tuấn mỹ với mái tóc đen như màn đêm và làn da trắng như tuyết, khi Agatha nhìn thấy chàng ta thì chàng đang nằm lặng lẽ trong căn phòng trên đỉnh tòa tháp cao nhất.
Tư thế và khuôn mặt của chàng thật hoàn hảo, dưới ánh mặt trời yếu ớt tựa như một bức tranh thanh thoát trong mộng cảnh, khiến nàng không thể nào rời mắt.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Agatha vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng nàng vẫn không có cách nào đè nén lại xúc động tiếp tục nhìn chàng, nàng thực sự tò mò chàng rốt cuộc là ai, cũng rất muốn biết vì sao chàng lại nằm ở chỗ này.
Mặc dù nằm im trên giường với làn da trắng như tuyết hoàn toàn không chút máu, Agatha vẫn cảm giác chàng chỉ đang ngủ, một giấc ngủ bình thường chứ không phải giấc ngủ vĩnh hằng.
Nàng đã từng nghe câu chuyện về nàng công chúa ngủ quên vì lời nguyền, không hiểu sao nàng lại nghĩ chàng cũng trong tình cảnh ấy.
Nhưng nàng công chúa ngủ trong lâu đài cuối cùng đã được hoàng tử cứu mà chàng lại không phải công chúa và nàng cũng chẳng phải hoàng tử.
Agatha chỉ có thể thầm cầu nguyện một ngày nào đó chàng sẽ tỉnh lại và và lời nguyền trên người sẽ được hóa giải.
Agatha tha thiết mong chàng có thể tỉnh lại, thậm chí điều ước trong sinh nhật tuổi mười lăm của nàng cũng là mong chàng có thể tỉnh lại.
Không biết trùng hợp hay điều ước thực sự linh nghiệm, ngay buổi tối khi nàng cố lấy dũng khí nhìn ngắm kỹ càng dung nhan của chàng thì người đàn ông trong gương từ từ mở mắt.
Trong nhắm mắt, Agatha tưởng rằng nàng bị phát hiện đang nhìm trộm chàng nên lập tức cất gương đi, sau đó cũng không dám nhìn vào gương trong nhiều ngày.
Nhưng vài ngày sau, khi không thể chịu nổi khát vọng ẩn sau trong người, nàng cẩn thận lấy gương ra nhìn trộm.
Từng đợt gió tuyết của vương quốc trong gương dường như đã dịu đi nhưng sương mù vẫn còn, nhìn hồi lâu, cuối cùng nàng cũng tìm được bóng dáng mình ngày đêm nghĩ suy kia.
Chàng thực sự tỉnh dậy, rời khỏi tòa tháp bước vào lâu đài.
Lâu đài trừ chàng ra vẫn như cũ vắng vẻ không một bóng người, nhưng nhường như chàng chẳng quan tâm, thong dong đi về hành lang phía trước.
Hành lần lần theo từng bước chân của chàng thắp sáng lên, một tòa thần vốn âm u bỗng bừng sáng đầy xa hoa.
Không bao lâu sau, người nam nhân đã bước tới một căn phòng đầy gương.
Trong nhiều năm qua, Agatha đã nhìn thấy rất nhiều nơi trong lâu đài, bao gồm các căn phòng xa hoa mỹ lệ, phòng tiệc sang trọng hay đại sảnh với nhiều bộ sưu tập nghệ thuật quý hiếm khác nhau nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy nơi đặt nhiều gương như thế này, nàng nhịn không được mở to mắt muốn nhìn cho rõ nhưng người đàn ông đột nhiên quay đầu nhìn về hướng nàng.
Dù ở rất xa nhưng đôi mắt sắc bén của chàng khiến Agatha sợ hãi đến mức che lại gương.
Sau khi trấn tĩnh lại hơi thở, Agatha đột nhiên cảm thấy chính mình cần gì phải nhát gan như thế, mặc dù xem trộm người khác không tốt nhưng nàng cũng đâu thể chọn những thứ mình có thể nhìn thấy thông qua chiếc gương này.
Hơn nữa, nếu họ có thể giao tiếp qua gương, nàng sẽ thành thật giải thích và xin lỗi chàng, nói không chừng nàng còn có thể thông qua chàng biết được những chuyện đã xảy ra trong vương quốc Gương.
Sau khi hạ quyết tâm, Agatha không còn trốn tránh tầm mắt của chàng nữa, hơn nữa cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ tinh tế sau khi tỉnh dậy của chàng.
Người Agatha cảm thấy thanh tao ưu nhã nhất từ lúc nàng còn bé tới khi trưởng thành chính là mẹ của nàng.
Tuy rằng tòa thành thận lân cận thỉnh thoảng cũng có quý tộc ghé thăm nhưng phần lớn bọn họ cũng chỉ có vẻ kiêu căng ngạo mạn mà thôi.
Nhưng từ người nam nhân trong gương nàng lại có thể cảm nhận được dáng vẻ quý tộc chân chính mà mẫu thân từng nói.
Chàng rắn rỏi quyến rũ, mọi tư thế đều thong dong ưu nhã, toát lên một khí chất cao quý không gì sánh được.
Cho dù không có ai ngoài chàng trong lâu đài, Agatha cũng chưa bao giờ nhìn thấy chàng đầu tóc bù xù hay quần áo xộc xệch; bị mắc kẹt bởi sương mù bên ngoài lâu đài, không thể rời khỏi đây, nhưng chàng không bao giờ để lộ dấu vết của sự lo lắng bị khi bị mắc kẹt.
Chỉ là dù đang ngủ hay đang thức, chàng đều giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, vẻ mặt lạnh lùng không chút ấm áp.
Nàng chưa bao giờ thấy chàng biểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc hay nở nụ cười nào từ khi tỉnh dậy.
Đương nhiên, đột nhiên cười ở nơi trống trải có vẻ kỳ quái, nhưng Agatha nghĩ kỹ lại, cho dù không có ai xung quanh, nàng cũng không nhịn được cười khi nghĩ đến những chuyện vui vẻ nhưng chàng lại giống như chưa từng được nhận bất kỳ khoảnh khắc vui vẻ nào.