Mẹ Kế Của Lọ Lem

Quá trình ăn cơm cũng coi như vui vẻ, ít nhất là ngoài mặt cũng khá vui vẻ, chỉ là trên đường về, Vu Kiều nói chuyện hơi ít, Ân Á Minh nói với cô một câu, cô mới đáp lại một câu.

“Sao vậy, không thoải mái à?” Ân Á Minh giơ tay sờ trán của Vu Kiều.

“Em không sao.” Vu Kiều khoác tay Ân Á Minh, “Kể cho em nghe chuyện anh ở
Mỹ đi, lúc trước cũng chưa từng nghe anh kể chi tiết, làm việc ở Mỹ chắc là khác với làm việc trong nước nhiều lắm nhỉ? Lúc nãy ở trên bàn cơm
anh nói sau này muốn về Mỹ một chuyến, là thật hả?”

Ân Á Minh nhướn mày, “Khó có khi em cảm thấy hứng thú với chuyện của anh thế này, rốt cuộc đã bắt đầu yêu anh rồi phải không?”

Trên đầu Vu Kiều nổi đầy vạch đen, em chỉ là tò mò thôi, không được sao, coi trọng anh một chút, anh còn muốn lên trời cơ à.

Chẳng mấy chốc hai người đã về đến biệt thự, tắm rửa xong thì hai người nằm
lên giường, Ân Á Minh ôm Vu Kiều vào lòng, kể chuyện khi mình ở Mỹ cho
cô nghe, “Lúc anh vừa lên đại học thì sức khỏe của ba anh miễn cưỡng
cũng coi như vẫn còn ổn, khi thời tiết ấm áp thì ngẫu nhiên cũng có thể
đến công ty, nên anh vẫn luôn ở Mỹ khai thác thị trường.”

“Anh vừa làm vừa học à?” Vu Kiều hơi tò mò.

“Phải, chi nhánh công ty ở Mỹ vừa mới khởi động, công việc đặc biệt nhiều, lúc đó anh cũng chưa đủ chín chắn, cả ngày bận bịu đến xoay mòng mòng, lo
chuyện của công ty đến sứt đầu mẻ trán, càng khỏi phải nói đến chuyện ở
trường, khi đó anh vẫn còn ở trong kí túc xá của trường, mỗi ngày chỉ
ngủ mấy tiếng đồng hồ thôi.” Ân Á Minh hơi xúc động, “Nói cho cùng thì
lúc đó anh vẫn chưa đủ năng lực, nếu như anh của bây giờ xử lí cùng một
chuyện như thế, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng.”

Vu
Kiều cũng từng học qua chuyên ngành có liên quan, bây giờ cũng đang quản lý một công ty, dĩ nhiên có thể hiểu được nỗi khổ của Ân Á Minh, “Câu
này đừng nói với người khác đấy, đặc biệt là người cùng nghề, chắc chắn
sẽ bị người ta đánh chết đó.”

“Tại sao?” Ân Á Minh cảm thấy đây cũng không phải chuyện đáng khoe mẽ gì, lúc anh còn là sinh viên thật sự rất ngây thơ.

Vu Kiều đấm anh một cái, “Anh đi đường vòng mà còn có được thành tựu lớn
như vậy, anh bảo người ta phải sống sao hả, muốn ép chết bọn họ à?”

“Ví dụ?” Ân Á Minh nhướn mày.


“Ví dụ như em nè!” Vu Kiều tức tối, “Anh vừa mới lên đại học đã giúp gia
đình phát triển thị trường mới, khi đó em còn đang ăn chơi vui vẻ nha,
làm gì còn bận tâm đến mấy chuyện này.” Thật là người so với người, tức
chết người mà!

Ân Á Minh cười khẽ, anh hôn lên tóc của Vu Kiều,
“Có sao đâu, bây giờ của anh chính là của em, giữa hai ta cũng đâu cần
phân biệt rạch ròi đến vậy chứ?”

Vu Kiều sợ Ân Á Minh không yên
phận nên đổi đề tài khác, “Còn nữa, lúc anh ở trường trông có vẻ thế nào vậy? Chắc chắn là vua học hành rồi phải không?”

“Vậy thì không
có.” Ân Á Minh có chút cảm thán nói về cuộc sống đại học của mình, “Lúc
đó bận lắm, so ra mà nói thì với anh, công việc ở công ty quan trọng
hơn, sau này còn có cơ hội đi học lại, nhưng cơ hội kinh doanh thì chỉ
có thể gặp mà không thể cầu, lúc đó anh thường hay cúp tiết, tóm lại có
thể không đi thì không đi, học phần không có vấn đề gì là ok, có rất
nhiều giáo sư có ý kiến với anh.”

“Trong trường có rất nhiều học
sinh ưu tú, nhưng anh không quen biết được bao nhiêu người, cũng không
hay tham gia hoạt động của trường, lúc đó anh cũng không yên tĩnh như
bây giờ, một thằng nhóc ranh, đắc tội không ít người, về cơ bản không
biết nói chuyện thế nào với bạn cùng lớp, có thể bọn họ cảm thấy người
như anh còn quản lý một công ty rất là hoang đường, không ít người cười
nhạo anh.” Ân Á Minh kể ra vẫn cảm thấy rất mất mặt, “Sau đó do một cơ
hội ngẫu nhiên, anh quen với đàn chị Cao Tĩnh lớn hơn anh hai khóa, đồng hương mà, vừa vặn chị ấy cũng cùng khoa, cùng chuyên ngành vói anh, tạo cho anh rất nhiều sự thuận tiện, dù sao thứ anh học thì chị ấy đều học
qua, cho anh mượn sách, dạy thêm cho anh các thứ, quan hệ xã giao của
chị ấy không tệ, giới thiệu cho anh không ít bạn bè của chị ấy, giáo sư
cũng rất thích chị ấy, chị ấy nói đỡ dùm anh không ít đâu, từ đó trở đi
thì khi ở trường anh tự nhiên hơn nhiều.”

Nghe đến đây, Vu Kiều
có chút chột dạ, cô cảm thấy có thể mình đã có lòng tiểu nhân rồi, quả
thật đối phương đã giúp đỡ Ân Á Minh không ít, cũng chưa phá hoại tình

cảm giữa cô và Ân Á Minh, cô có ý đối địch với đối phương thật đúng là
khó hiểu, giác quan thứ sáu gì đó, vốn là một thứ rất huyền ảo, chắc là
không chính xác đâu.

“Không ngờ anh cũng không phải là không
có gì không làm được nha, thời sinh viên còn có trải nghiệm như thế,
giới truyền thông trong nước đều coi anh như thần hết.” Vu Kiều hỏi
tiếp, “Sau đó thế nào?”

“Sau đó thì không có gì nữa rồi, sau năm
thứ hai thì anh thuận lợi hơn rất nhiều, công ty và học hành đều có thể
lo được hết, miễn cưỡng cũng coi như vua học hành rồi.” Ân Á Minh có
chút đắc ý, “Cho nên thực ra chỉ có anh không muốn, chứ chỉ cần anh
muốn, thì chuyện đi học gì đó cũng rất thoải mái.”

“Vậy Cao Tĩnh
thì sao?” Vu Kiều khá tò mò về chuyện này, “Chị ấy giúp anh nhiều như
vậy, dù sao thì anh cũng phải cám ơn chị ấy chứ?”

“Lúc đó anh có
nghĩ tới muốn mời chị ấy đến công ty của anh, chị ấy là một nhân tài
hiếm có, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe chị ấy được giáo sư đề cử đến một công ty tài chính nổi tiến ở phố Wall rồi, đúng lúc đó
chị ấy cũng sắp tốt nghiệp, chị ấy ưu tú như vậy, những công ty muốn
tuyển chị ấy đã để mắt đến từ lâu rồi, anh cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi, về phần cảm ơn, có mời chị ấy ăn mấy bữa cơm đó, có thể đàn chị không
thích nợ tình nghĩa, nên chuyện công việc chưa bao giờ để anh giúp đỡ
gì, rất mạnh mẽ, độc lập.” Đánh giá Ân Á Minh dành cho Cao Tĩnh cũng khá cao.

Vu Kiều gật đầu, xem ra giác quan thứ sáu của cô sai rồi, cô Cao Tĩnh này có vẻ như thật sự rất tốt.

“Anh nói này, sao em để ý chị ấy quá vậy, cứ hỏi chuyện chị ấy mãi thôi.” Ân Á Minh vuốt ve vòng eo mềm mại của Vu Kiều, “Có phải đang cảm thấy
chồng em rất ưu tú, rất dễ bị cướp, cảm giác được nguy cơ rồi phải
không, quả nhiên là bắt đầu thích anh rồi chứ gì? Đừng vì ngại mà không
thừa nhận, giống như anh thích em thì thoải mái nói ra, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, còn cần gì phải hàm súc với nhau nữa chứ.” Đến bây giờ Vu
Kiều cũng chưa từng nói thích anh, anh cũng đã kết hôn rồi mà còn phải
chơi trò yêu đơn phương nữa.


Thật đúng là mặt dày mà! Vu Kiều tức tối trừng Ân Á Minh một cái, sau đó trở mình lăn xuống từ trên người Ân Á Minh, “Đã bàn trước ngày mai dậy sớm đi ngắm bình minh rồi, tối nay
ngủ sớm đi, đừng cả ngày đều suy nghĩ vớ vẩn.”

“Chuyện này sao có thể là chuyện vớ vẩn chứ?” Ân Á Minh nằm ngay sau lưng Vu Kiều, ôm lấy
cô từ phía sau, “Trước mắt, chuyện này là chuyện anh coi trọng nhất, em
phải thành thật nói với anh, rốt cuộc em có thích anh hay không hả?”

“Làm gì có ai hỏi như vậy, anh bảo em trả lời thế nào đây?” Vu Kiều có chút
hết nói nổi, “Nếu như em nói có, đoán chừng anh cũng không tin, chúng ta mới kết hôn được mấy ngày thôi; nếu như em nói không, chẳng phải anh sẽ khó chịu cả buổi sao?”

Ân Á Minh: “……” Nửa câu sau của em chẳng
phải thừa thãi quá ư, nửa câu trước đã nói rõ tình huống thực tế rồi,
như vậy chẳng phải là vẫn chưa thích hay sao.

Bản thân anh là
người hỏi, bây giờ Vu Kiều đã thành thật trả lời rồi, người tức ngực
cũng chính là anh, sớm biết thế này thì khỏi hỏi cho rồi, nên đợi đến
khi thời cơ chín muồi thêm một chút nữa, haiz……

Ít nhất cũng phải đợi đến khi Vu Kiều bắt đầu chủ động ở trên giường, ừm, ước mơ này hình như hơi xa vời……

Một đêm không nói chuyện.

Hai người đã hẹn sáng mai dậy sớm đi ngắm bình minh, nhưng chỉ có một mình
Ân Á Minh dậy, hình như Vu Kiều bị cảm, đầu hơi choáng váng, nhưng không có phát sốt, tạm thời chưa uống thuốc, cô muốn ngủ thêm một chút, để
đến trưa xem sao.

Vu Kiều không khỏe, dĩ nhiên Ân Á Minh sẽ không ra ngoài, chỉ muốn ở trong biệt thự với cô.

“Được rồi, anh ngồi với em thì em cũng không thể khỏi ngay được, em cũng đâu
yếu ớt như vậy, ngủ một giấc chắc sẽ khỏe lại thôi, anh đi ngắm đi, tiện thể quay video lại, đến lúc đó em cũng có thể ngắm, nếu không sẽ bỏ lỡ
mất, xem dự báo thời tiết thì ngày mai ngày kia đều có mưa đó.” Vu Kiều
phất phất tay đuổi Ân Á Minh đi, lúc trong người không khỏe thật sự
không có tâm tư dây dưa với người khác, chỉ muốn một mình yên tĩnh nằm
trên giường.

“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi quay
video cho em, bảo đảm sẽ quay đẹp ơi là đẹp.” Ân Á Minh hôn lên trán Vu
Kiều, sau đó chỉnh nhiệt độ của mấy điều hòa trong phòng cao lên mấy độ, tránh cho Vu Kiều bị lạnh, “Anh đi nhé.” Anh cầm máy quay DV, đóng cửa
phòng lại, quay cho bà xã coi mà, anh quyết định tự mình ra tay, tuy
không chuyên nghiệp, nhưng càng có ý nghĩ hơn, cũng có thể quay bản thân anh vào ống kính, đúng rồi, còn có thể phối thêm lời tỏ tình, ừm, quả
là một ý kiến không tồi.


Bờ biển vào lúc sáng sớm cũng khá lạnh,
lúc Ân Á Minh đến nơi thì phát hiện đã có không ít người ở đó, giờ này
cũng không có gì hay để đi dạo, xem ra mọi người đều đến để ngắm mặt
trời mọc.

Chỗ này là vị trí ngắm bình minh đẹp nhất trên hòn đảo
này, Ân Á Minh nhìn qua loa một cái, ước chừng có khoảng ba mươi, năm
mươi người, anh bảo vệ sĩ và phục vụ đi cùng với anh phụ lắp camera lên
giá, nhắm ngay hướng chút nữa mặt trời sẽ ló dạng, đây là chỗ hôm qua
anh đã làm dấu sẵn rồi.

Tất cả đều chuẩn bị sẵn sang, Ân Á Minh
xem thời gian, hẳn là còn mười mấy phút nữa thì có thể thấy được mặt
trời mọc rồi, có mấy người ở xung quanh đều nhìn anh, quay cái gì vậy,
hay là quay bình minh lên, khá hiếm thấy đấy, ít nhất hôm nay nhiều
người ở đây thế này, chỉ có mỗi anh làm vậy.

“Á Minh?” Đột nhiên có một giọng nữ vang lên bên cạnh.

Ân Á Minh quay đầu qua, mặc dù sắc trời hơi mờ, nhưng anh cũng nhìn rõ
dáng vẻ của đối phương, huống chi còn có giọng nói quen thuộc nữa,
“Trùng hợp vậy, chị cũng đến ngắm bình minh à?” Người đến chính là Cao
Tĩnh.

“Phải, thật là khéo quá, chị xem dự báo thời tiết, nói ngày mai, ngày mốt có thể có mưa, nên hôm nay chạy vội ra đây, không ngờ
đúng lúc gặp được em thế này.” Cao Tĩnh nhìn trái nhìn phải, “Em đến một mình à, bà xã em đâu?”

“À, cô ấy không khỏe, nên em quay lại cho cô ấy xem, ngày kia thì tụi em phải về rồi, sợ là không ngắm bình minh
được, lần sau đến nữa chắc cũng phải sang năm.” Ân Á Minh xem thời gian, sắp rồi, sắp rồi.

“Em tốt với bà xã em thật đấy.” Cao Tĩnh đứng
một bên nhìn Ân Á Minh loay hoay lắp đặt, qua một lúc lâu mới sâu xa mở
miệng nói: “Thật sự chị không ngờ tới em sẽ kết hôn chớp nhoáng như thế
đó, lúc trước thấy tin tức còn bị dọa hết hồn.”

Ân Á Minh nhún
vai, “Thực ra em cũng không ngờ tới, hôn nhân trong kế hoạch trước kia
của em không phải thế này, nhưng khi thật sự gặp được rồi, thì phát hiện ra kế hoạch gì cũng có biến hóa khó lường, duyên phận chính là thứ kì
diệu như vậy.”

“Chút nữa cùng ăn sáng nhé?” Cao Tĩnh nhìn mặt biển phẳng lặng hỏi.

“Được thôi.” Ân Á Minh gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận