Chuyện thuê kẻ giết người này thật ra cả nhà Ân Hồng Vũ thật sự bị oan uổng, nhưng mà không có ai tin gia đình họ, ngay cả cơ quan công an cũng không tin, bởi vì Quý tử Nhàn một mực chắc chắn chuyện này là do bốn người bọn họ cùng nhau tiến hành, là phân công hợp tác, hơn nữa chủ ý cũng không phải của cô ta, mà cô ta chỉ tham gia trong đó thôi.
Cô cũng thật không muốn kéo người ta xuống nước, nhưng do Mạnh Vân thuê luật sư, luật sư nói cho cô, hiện tại chứng cứ đầy đủ, không có khả năng thoát tội, bây giờ chỉ có thể chuyển từ kẻ chủ mưu thành tòng phạm, như vậy mức phạt mới có thể giảm xuống không ít.
Quý Tử Nhàn vốn cũng không có cảm tình gì với Ân Hồng Vũ, với cô mà nói, một nhà Ân Hồng Vũ chỉ giống như chiếc ván cầu để báo thù, bây giờ giá trị lợi dụng không có, thì trong lòng cô bọn họ cũng chỉ ghê tởm, làm gì có chuyện hạ thủ lưu tình.
Vì vậy vụ án này dính líu thật lâu, đến tận lúc Vu Kiều chuẩn bị sinh mới được giải quyết. Ân Á Minh ở bên trong chạy chọt không ít, anh lại biết cách lợi dụng dư luận xã hội, tất cả mọi người đối với vụ án này có ảnh hưởng tương dối ác liệt, cuối cùng quyết định đưa ra Quý Tử Nhàn là thủ phạm chính, ba người khác là tòng phạm.
Đối với việc này người thương tâm duy nhất cũng chỉ có Mạnh Vân, bà hối hận lúc trước khi đưa Quý Tử Nhàn về lại trường học, đã biết con gái trong lòng có mưu kế, lại không để ý cô.
Người thân của Quý gia thì tránh né còn không kịp, Quý Xán thậm chí còn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không có tham gia hôn lễ, quả nhiên đã sớm phủi sạch quan hệ, bà thật sự không thể nào nghĩ tới, cháu gái ngoan hiền trước giờ lại là một người phụ nữ ác độc như vậy, nghĩ đến chuyện ngoan hiền đều chỉ là đóng kịch, khiến bà còn bị liên lụy tới cảnh sát, ngẫm lại thật sợ hãi.
Mặc kệ cái gia đình chỉ biết ăn không ngồi rồi đó, Ân Á Minh cảm thấy rất vui vẻ, vốn dĩ anh cũng chẳng có cảm tình gì với gia đình nhà bác. Nhưng Ân Viễn lại bị đả kích không nhỏ, anh trai ông không những mưu đoạt tài sản, thậm chí còn muốn hại con cháu ông, cho dù là cùng cha khác mẹ đi chăng nữa, nhưng cũng là anh trai ruột, ăn ở cũng nhau cũng mấy chục năm, không nghĩ đến lại rơi vào kết cục như vậy, nghe được tin tức ông đã phát bệnh nặng một hồi, tận khu Chu Thục Nhàn dùng đứa bé trong bụng Vu Kiều an ủi mới bình thường trở lại.
....
"Á Minh con đừng đi qua đi lại nữa được không, làm mẹ lo lắng thêm" Chu Thục Nhàn thật muốn cho con trai một cái tát, đi đi lại lại hơn một tiếng rồi, còn chưa chịu dừng lại.
"Không phải là do con quá sốt ruột sao" Ân Á Minh lau mồ hôi trên trán.
"Mẹ cũng sốt ruột, nhưng con đi như vậy mẹ càng sốt ruột hơn. mau dừng lại, nếu không thì qua hành lang bên kia mà đi" Chu Thục Nhàn vẫy vẫy tay đuổi con trai, cả đám người bọn họ ở đây lo lắng chờ vốn đã rất nóng lòng.
Một đám người bọn họ ở ngoài phòng sinh chờ, hôm nay là ngày sinh của Vu Kiều, người của Ân gia và Vu gia căn bản đã đến đủ, chỉ thiếu mỗi Ân Viễn đang bệnh ở nhà.
Thực ra vốn dĩ Ân Á Minh được vào trong phòng sinh, nhưng Vu Kiều còn chưa bước vào phòng sinh sắc mặt anh đã trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, bác sỹ nghĩ nghĩ, người như vậy vẫn là không nên vào. Người đứng không như anh còn không bằng sản phụ đang nằm, nếu tâm lý này ảnh hưởng đến sản phụ vậy thì thật không tốt.
Thân thể Vu Kiều rất tốt, so với đa số các sản phụ khác thì tốt hơn nhiều, cho nên việc sinh mổ hay sinh thường cũng do cô quyết định, sinh mổ thì thời kỳ dưỡng bệnh sẽ dài hơn, hơn nữa cục cưng còn dễ bị tổn thương, nên cô nghĩ nghĩ một hồi vẫn nên chọn sinh thường, đau đớn một trận rồi sẽ qua.
Đợi đến lúc gần sinh cô mới biết rằng đến cùng đau đớn như thế nào, quả thật đau muốn chết đi, nhưng bản thân đã chọn cách sinh này thì phải sinh thật tốt.
Lại qua hơn một giờ, Vu Kiều vẫn chưa ra, Vu Đại Bàn chà cánh tay nói: "Sao lại lâu như vậy chứ".
Ông vừa nói ra mọi người lại càng khẩn trương, Ân Á Minh đứng ở phía xa cũng nghe được, sắc mặt đã trắng xanh lại càng trắng, quả thật không còn tý máu, dựa vào tường không biết nên làm gì mới tốt. (*Tiểu Tà: Minh Ca à, anh cũng quá đáng yêu rồi ^^)
Mãi lúc sau quản gia của Ân gia phát hiện có gì đó không đúng mới lo lắng chạy tới nói: "Thiếu gia cậu không sao chứ, sắc mặt của cậu thật không ổn, có phải là không khỏe không, tôi đi gọi bác sỹ?"
Ân Á Minh yếu ớt khoát tay: "Không sao, không sao đâu, con chỉ hơi lo lắng thôi".
Vừa dứt lời thì ngã xuống, trên mặt đất âm thanh thật không nhỏ.
Quản gia "..." Vừa nói tốt xong đã ngã xuống, tốc độ cũng quá nhanh rồi.
Đồng loạt mọi người nhìn qua: "..."
Đến cùng là ai sinh đứa nhỏ vậy?
Chờ đến khi Ân Á Minh tỉnh lại phát hiện bản thân mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là một y tá, những người khác không thấy ai hết.
Anh lờ mờ một chút, giống như cảm thấy bản thân mình đang dọa người, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Bà xã tôi đâu rồi?"
"Ân tiên sinh, anh đã tỉnh?" Y tá cười tỉm tỉm nói: "Anh yên tâm, bà xã anh đã sớm ra ngoài, mẹ tròn con vuông". Trong bệnh viện quả thật dạng người gì cũng gặp qua nhưng người đàn ông vì bà xã sinh cục cưng mà té xỉu lại không được gặp nhiều, hơn nữa còn là một danh nhân.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi" Ân Á Minh nhẹ nhàng thở ra, nhịp tim cũng bình thường lại, không thở mạnh, vừa rồi thật làm anh lo lắng chết, uống một ngụm nước anh xuống giường đi tìm Vu Kiều.
So với sự vắng vẻ của phòng Ân Á Minh thì ở chỗ Vu Kiều rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Vu Kiều nằm trên giường, cục cưng nằm bên cạnh cô, nếu không phải y tá nói cục cưng phải được nghỉ ngơi thì đã sớm lộn xộn cả phòng rồi.
Lúc Ân Á Minh tới bị mọi người nhìn một trận, Chu Thục Nhàn nhìn anh cảm thấy bị mất mặt, thật sự chưa thấy ai vô dụng như vậy, Vu Kiều rất muốn cười, mọi người cũng vừa đem mọi chuyện nói lại cho cô, khiến cô cười đến phát đau, cô nhịn cũng thật vất vả.
Mọi người nhường một lối đi, Ân Á Minh kích động đi đến bên cạnh Vu Kiều.
Tình trạng của Vu Kiều rất tốt, nhưng nhìn thấy vẫn tiều tụy một chút, cô ở phòng sinh đợi ba bốn giờ, thật là mệt rã rời, đời này cô cũng chưa từng vất vả như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô khóe mắt Ân Á Minh phiếm hồng, anh nhịn không được nắm tay Vu Kiều nói: "Em cực khổ rồi!"
"Đừng, anh bây giờ đừng nói chuyện với em, em nhìn thấy anh đã muốn cười, cười rồi sẽ đau". Vu Kiều nín cười nói. (Tiểu Tà: [email protected]#...chị quá đáng!)
Ân Á Minh: "..." Đây là vợ chồng tình thâm sao?
Nếu bà xã ghét bỏ mình, vậy mình đi nhìn cục cưng.
Anh đã sơm biết trong bụng Vu Kiều là con trai, trai hay gái đối với anh cũng không quan trọng, nhưng đối với ba Ân Viễn giới tính đối với thế gia lại rất quan trọng.
Đứa nhỏ vừa sinh ra, có rất nhiều nếp nhăn, cũng chưa nhìn được là giống ai, Ân Á Minh cảm giác cái mũi rất giống anh, lớn lên nhất định là soái ca.
Anh tự mình cảm giác thật tốt.
Mặc dù có chút khác người, nhưng anh vẫn dựa vào bên người Vu Kiều nói: "Thật sự cám ơn em, anh yêu em!" Anh hôn lên trán Vu Kiều.
Trong phòng mọi người ồn ào, Vu Kiều đã sớm đỏ mặt.
Qua một hồi lâu cô thấp giọng nói: "Em cũng vậy".
"Hả?" Ân Á Minh làm bộ như không nghe rõ.
Vu Kiều hé miệng cười: "Em cũng yêu anh".
Khi mọi người vây lại nhìn, lại thâm tình hôn một cái.
Nhìn bà xã cùng cục cưng nằm trên giường Ân Á Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, đây chính là hạnh phúc thật sự, năm được trong tay.
Cuộc sống như thế, còn cầu gì hơn.
Cuộc sống tốt đẹp của mẹ kế cô bé lọ lem, mới vừa bắt đầu như vậy...
--- ------
Lời tác giả: Toàn truyện đã kết thúc!