Kem Thổ Nhĩ Kỹ thật ra rất nổi tiếng trên mạng nhưng Thẩm Thanh Thanh lại chưa từng ăn qua.
Cho dù trong lòng biết loại kem này càng nổi tiếng trên mạng thì càng có nhiều mánh lới, hương vị cũng giống nhau.
Cô xem vài video ngắn tràn lan trên mạng rất muốn ăn thử một lần.
Bởi vì trong lòng cô, những cái đó đại biểu cho thanh xuân.
Nhưng vì đã là nữ nghệ sĩ đỉnh lưu sao mà cô có thể nghênh ngang xuất hiện ngoài đường? Huống hồ kem lại đồ ăn nhiều calo!
Nếu không gặp được thì Thẩm Thanh Thanh sẽ không muốn ăn như thế.
Nhưng bây giờ nó bày ra trước mắt cô lại ngứa ngáy, khó chịu không chịu được muốn ăn.
Nhưng mà cô đã là người lớn rồi, đặc biệt đằng sau còn có nhân viên ghi hình và đang phát sóng trực tiếp.
Chính mình chủ động mua thì hình như có chút mất mặt?
Cô cúi đầu nhìn thằng nhóc bên cạnh cũng đang thèm thuồng nhìn kem, vì thế lập tức lươn lẹo:
"Ngôn Ngôn vì sao thấy kem lại không chạy đến vậy? Có phải rất muốn ăn hay không? Muốn ăn nói với mama, mama mua cho con."
Chu Gia Ngôn mới là một cậu bé năm tuổi tự nhiên thích kem ngọt ngào.
Nhưng ngày thường baba và quản gia không bao giờ cho cậu ăn đồ ngọt.
Hơn nữa hiện giờ cậu còn đang "chán ghét" mẹ kế nên nghĩ một lúc cậu nói:
" Con chỉ cảm thấy kem rực rỡ sắc màu rất đẹp.
Baba nói trẻ con phải ăn ít đồ ngọt.
Con ban ngày đã ăn bánh kem nhỏ là đủ rồi."
Nghe thấy câu trả lời của Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh cảm giác bất đắc dĩ.
Vì sao Chu Diệp Huyên có thể dạy một đứa bé mới năm tuổi thành một ông cụ non lão luyện thành thục như vậy chứ! Chẳng thú vị chút nào cả!
Nhưng Thẩm Thanh Thanh rốt cuộc là một "người lớn".
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, cô tiếp tục dụ dỗ:
"Không sao cả, thật vất vả con mới cùng mama ra ngoài chơi, cứ phóng túng một phen đi.
Không có gì đâu, hơn nữa baba và dì Trần đều không có ở cạnh, bọn họ lại không xem phát sóng trực tiếp, sẽ không biết đâu!"
Hình như cũng có chút đạo lý?
Chu Gia Ngôn nhìn kem màu sắc rực rỡ cách không xa, khát vọng nội tâm đối với đồ ngọt lại lần nữa áp đảo lý trí, rụt rè gật đầu nói:
"Vâng ạ, con cảm ơn mama nha, nhưng mà mama phải hứa với con không được nói cho baba cơ."
Thẩm Thanh Thanh lập tức gật đầu:
"Yên tâm, mẹ sẽ không nói cho baba con đâu."
Nói xong cô vẻ mặt hưng phấn mang nhóc con đi tới của tiệm kem.
Thẩm Thanh Thanh tự nhận mình đã trưởng thành nên để Chu Gia Ngôn lên trước gọi kem.
Đương nhiên quan trọng nhất là cô muốn nhìn thấy bộ dạng bị dọa sợ của Chu Gia Ngôn.
Chu Gia Ngôn ngày thường ít xem video ngắn trending vì thế mà khi bị nhân viên cửa hàng trêu cợt thành công làm cho cậu hoảng sợ, kinh hô ra tiếng.
Rồi sau đó vậu nghe được tiếng cười to "ha ha ha" không chút lưu tình của mẹ kế.
Thậm trí cô còn móc điện thoại ra quay lại thời khắc Chu Gia Ngôn bị trêu đùa.
Hiển nhiên cô đã biết sẵn mua kem ở đây sẽ bị như vậy.
Đáng giận! Vì sao không nhắc nhở cậu? Mẹ kế chính là cố ý!
Mãi cho đến khi Chu Gian Ngôn liếm được kem nồng đậm vị dâu tây lòng phẫn uất trong lòng cậu mới chịu biến mất.
Tính ở mặt mũi của cây kem, cậu sẽ không so đo với mẹ kế.
Sau đó đến lượt Thẩm Thanh Thanh.
Bởi vì sớm có chuẩn bị nên tự nhiên cô sẽ không kinh ngạc ngược lại còn diễn lại cho anh bán kem xem một lúc.
Cô chọn chính là kem vị chocolate mình thích nhất.
Kem vừa vào miệng, cô lập tức cảm thấy hạnh phúc.
Hương vị của kem tuyệt quá đi mất.
Vì làm minh tinh mà cô thật đúng là đã trả giá quá nhiều.
Tuy rằng loại tiệm kem này mánh lới nhiều nhưng thực chất hương vị so ra kém các tiệm kem cao cấp.
Nhưng đối với người ít ăn kem như Thẩm Thanh Thanh mà nói thì cũng đủ mỹ vị.
Lúc này đã gần tám giờ tối, không sai biệt lắm với thời điểm nên về nhà.
Sau khi mua kem Thẩm Thanh Thanh liền gọi cho tài xế đến đón bọn họ
Nhận được tin từ Thẩm Thanh Thanh, tài xế lái xe từ gara ra đón bọn họ.
Nhưng buổi tối ngầm gara khá đông bởi vậy Thẩm Thanh Thanh mang theo Chu Gia Ngôn ngồi trên ghế nghỉ chân chờ đợi.
Chu Gia Ngôn trên tay còn cầm đồ chơi lên có chút khó lấy kem vì thế nên Thẩm Thanh Thanh cầm giúp cậu.
Hơn người hai người đều muốn nếm thử nhiều vị kem bởi vậy nên về sau chính là mỗi người ăn một ngụm luân phiên nhau, tuy hai mà một.
Chỉ là Thẩm Thanh Thanh là người lớn nên tự nhiên ăn cũng nhanh hơn.
Chu Gia Ngôn người nhỏ miệng cũng nhỏ ăn cũng sẽ chậm hơn.
Thấy tốc độ ăn của mẹ kế, Chu Gia Ngôn không khỏi có chút sốt ruột, cậu há to miệng ăn nhưng lại vẫn như cũ ăn không nhiều bằng tốc độ ăn của mẹ kế.
Qua vài phút, Chu Gia Ngôn đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, cậu nhìn kem có chút không bỏ được.
Nhưng cậu biết sắp phải lên xe về nhà, hành trình đi mất nửa giờ, nếu hiện tại không đi khẳng định lúc đó sẽ xảy ra chuyện.
Chu Gia Ngôn nhất thời lâm vào một trận rối rắm, biểu tình trên mặt càng xuất sắc.
Thẩm Thanh Thanh thấy cậu khác thường nên hỏi:
"Con sao vậy? Có chuyện cứ việc nói thẳng."
Chu Gia Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi vệ sinh trước.
Cậu có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
"Con muốn đi tiểu, lúc nãy uống nhiều nước quá."
Hóa ra là vì cái này, anh bạn nhỏ ngay ngắn trước mặt máy quay nói ra bản thân muốn đi tiểu quả thật là không dễ dàng.
Cũng may nhà vệ sinh cách không xa.
Trước nay Chu Gia Ngôn cũng thông minh, Thẩm Thanh Thanh nghẹn cười chỉ chỉ phương hướng nhà vệ sinh:
"Vậy con đem đồ chơi đưa mama, mama giúp con cầm.
Con tự đi một mình được không? Chú tài xế đại khái cũng sắp đến rồi, con phải nhanh một chút nhé."
Chu Gia Ngôn không có nhiều do dự gật đầu.
Nhưng nghĩ đến tốc độ ăn kem của mẹ kế, cậu không yên tâm mà dặn dò:
"Nhưng mà mama có thể chờ con về rồi cùng ăn kem không? Con sẽ đi thật nhanh."
Thẩm Thanh Thanh có chút vô ngữ, cô là người không đáng tin cậy, hà khắc con riêng như vậy à? Sao lại nói như cậu có một người mẹ kế xấu xa sẽ một mình lặng lẽ ăn hết sạch kem?
Cô định lí luận thêm vài câu nhưng lại sợ cậu nhịn lâu sẽ xảy ra chuyện nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng nói:
"Được được, biết rồi.
Mama sẽ để phần con, mau đi đi."
Thấy thế Chu Gia Ngôn lúc này mới bớt lo nhanh như chớp lao tới nhà vệ sinh.
Còn Thẩm Thanh Thanh, cô nhìn cô nhìn hai cây kem trên tay còn thừa hơn nửa.
Hai cây kem này đều là cô bỏ tiền ra mua, nhãi ranh còn mơ tưởng ăn ké của cô à?
Nghĩ như vậy, cô há mồm to hung hăng cắn một miếng thật lớn
Lúc đầu Thẩm Thanh Thanh chỉ tính "trả thù" một chút.
Nhưng con người ấy à, gặm một miếng thì sẽ có miếng thứ hai cứ như vậy ăn liên tục không dừng lại được.
Cứ thế, Thẩm Thanh Thanh cứ một miếng lại một miếng, một miếng lại một miếng,...
[Thẩm Thanh Thanh đây là đang làm gì! Đã hứa chờ anh bạn nhỏ quay lại cơ mà?]
[Ngôn Ngôn mau trở lại, mama con ăn không ngừng một giây nào kìa, mau chạy nhanh.
A a a cô mau ngậm miệng lại đi, chừa cho Ngôn Ngôn một ít chứ!]
[Xém chút nữa là tui bị Thẩm Thanh Thanh chọc cười chết mất rồi.
Vốn dĩ vừa rồi còn cảm thán Thẩm Thanh Thanh tuy rằng ngày thường bỏ bê anh bạn nhỏ một chút nhưng vẫn sẽ mua đồ chơi, đồ ăn cho bé, là người mạnh miệng mềm lòng.
Kết quả hiện tại cô ta tức biểu diễn phát sóng trực tiếp ăn vụng kem!].
[Này này này, mau dừng lại đi.
Còn ăn nữa sẽ hết mất.
Ngôn Ngôn trở về chắc chắn sẽ đau lòng đến khóc lớn!]
...
Chu Gia Ngôn đi vệ sinh xong trở về liền thấy mẹ kế thản nhiên há to mồm ăn kem.
Mà trên tay mẹ kế chỉ còn lại hai cây kem ốc quế bé tý tẹo, lập tức sẽ ăn đến đáy.
Trong lúc nhất thời cậu đầu óc choáng váng, sững sờ tại chỗ.
Mẹ kế không phải đã đồng ý với cậu chờ cậu trở về cùng nhau ăn à!
Cậu con chưa có ăn được nửa cây, cậu mới ăn được có một chút!
Bị một đứa nhóc vừa vặn bắt được, Thẩm Thanh Thanh cũng có chút xấu hổ.
Cô chỉ muốn ăn một miếng thế nhưng không cẩn thận lại ăn nhiều như vậy.
Nhưng cô thật nhanh đã bình tĩnh lại.
Tiền kem là cô trả hơn nữa không phải cô vẫn để phần bé một ít sao?
Đương nhiên cô vẫn phải tìm cái lí do thích hợp để lừa dối thằng nhóc này.
Cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc:
"Ngôn Ngôn, bây giờ đã tám giờ rồi.
Buổi tối trời lại lạnh.
Trẻ con ăn nhiều kem tối bụng sẽ đau.
Mama không đành lòng nhìn kem chảy mất lãng phí nên mới giúp con ăn luôn phần đó.
Hơn nữa con xem nè, mama không phải vẫn để lại một chút cho con mà không phải sao?"
Nói xong cô còn đem đuôi cây kem ốc quế trong tay đưa cho Chu Gia Ngôn.
Còn không đợi phản ứng của Chu Gia Ngôn, phòng phát sóng trực tiếp đã vô cùng náo nhiệt:
[Cấp thách đấu!!!! Thật cmn vì tốt cho Chu Gia Ngôn.
Ha ha ha, Thẩm Thanh Thanh thật sự càng ngày càng biết cách lừa trẻ con.]
[Thật sự suy xét như vậy thì ngay từ đầu đã không mua kem rồi!]
[Tôi chết vì cười mất thôi, đem đứa bé con làm cớ để mua kem.
Kết quả phút cuối chính mình ăn luôn hơn phân nửa.]
[Thẩm Thanh Thanh kiếm cớ càng ngày càng có ý tứ.
Hẳn là ăn nhiều đối với thân thể không tốt nha .]
[Tuy rằng dạ dày yếu đột nhiên ăn nhiều đồ lạnh như vậy xác thực sẽ đau bụng nguy hiểm nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Thanh càng nguy hiểm hơn.]
...!
Trong ánh mắt của Chu Gia Ngôn bắt đầu mờ mịt sương mù.
Nhưng cậu biết mình vẫn đang bị ghi hình phát sóng trực tiếp nên thực mau đem nước mắt nghẹn trở lại.
Cậu trề môi lên án:
"Mama xấu! Mama ăn nhiều như vậy mới bị đau bụng!"
Đối với sự lên án của Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh vẫn không để trong lòng.
Chê cười ai vậy, cô sao có thể vì ăn nhiều hai cây kem mà đau bụng chứ?
"Vậy con còn muốn nữa hay không đây?"
Thẩm Thanh Thanh quơ quơ kem ốc quế trong tay.
Chu Gia Ngôn nếu mà tức giận không thèm ăn thì cô có thể ăn hết rồi nha.
Nhưng mà Chu Gia Ngôn lại bay nhanh đến cướp đuôi ốc quế về tay sau đó há mồm to cắn hết.
Hừ, cậu mới không ngu ngốc vậy đâu.
Nếu cậu giận dỗi không cần thì sẽ bị mẹ kế ăn luôn.
Cậu hiện tại muốn ăn toàn bộ, một chút cũng không để dư lại cho mẹ kế.
Ngao măm măm, lại thêm một miếng to thật to!
Thẩm Thanh Thanh nhìn mà trong lòng hừ lạnh.
Rõ ràng ăn đuôi kem ốc quế mà lại kiêu ngạo như vậy.
Cũng may lúc này tài xế rốt cuộc đem xe chạy đến cửa lớn mới đánh vỡ được thế giằng co của hai người.
Lúc lên xe, Chu Gia Ngôn như cũ một đường không nói chuyện, đem gương mặt nhỏ dính vào cửa sở nhìn ra ngoài mặc kệ Thẩm Thanh Thanh gọi như nào cũng không đáp.
Thẩm Thanh Thanh tự biết bản thân đắc đội Chu Gia Ngôn quá mức nên cũng không nói chuyện nữa mà mặc kệ cậu.
Cô nghĩ trẻ con thì dễ giận cũng dễ tan, cùng lắm thì ngày mai cô lại mua cho cậu đồ chơi Ultraman!
Một đường không nói gì trở về Chu gia.
Vào cửa, Chu Gia Ngôn liền ném Thẩm Thanh Thanh lại một mình tức giận chạy về phòng của.
Đương nhiên cậu sẽ không quên món đồ chơi mới mua.
Cũng hên là giờ đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp.
Thẩm Thanh Thanh liền quyết định chào hỏi người xem sau đó tắt ghi hình.
Đi tới trước máy quay, cô lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn:
"Ai da, người bạn nhỏ trong nhà tiến vào thời kì phản nghịch.
Nhưng mà không sao cả, ngày mai tôi đảm bảo dỗ bé ngoan ngoãn lại.
Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi nhé.
Chúng ta ngày mai gặp lại!"
Nhưng mà lời xạo ke này của Thẩm Thanh Thanh vừa ra đã ngay lập tức bị người xem vô tình phá đám:
[Tôi cảm thấy cô mới chính là người giống như đang tới kỳ phản nghịch ha ha ha.]
[Ngôn Ngôn rất ngoan còn cô thì rất trẻ trâu!]
[Ha ha ha, chờ xem ngày mai cô dỗ bé con như thế nào.]
[Thanh Thanh, ngày mai cô có thể đóng vai một người lớn thành thục được không? Ngôn Ngôn thực sự phải chịu đựng quá nhiều rồi!]
...!
Bởi vì cố ý chào hỏi nên Thẩm Thanh Thanh cũng dùng di động mở phòng phát sóng trực tiếp ra sau đó kéo kéo đọc bình luận không ngừng nhảy ra.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Thanh định nói thêm vài câu sau đó lập tức tắt phát sóng trực tiếp.
Nhưng quả nhiên mặc kệ là thế giới nào cư dân mạng đều thật thiếu đạo đức.
Bản thân cùng họ chào hỏi như vậy kết quả lại được đỗi đãi như này! Vậy tạm biệt đi!.