Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc


Từ sau sáng hôm qua ăn sủi cảo tôm, Tô Hiểu ngay lập tức yêu thích món điểm tâm này, dặn dò kỹ càng đầu bếp sáng nay phải nấu.
Người luôn luyến tiếc không muốn rời giường như cô cũng vì món sủi cảo tôm này mà vừa mở mắt đã dậy đánh răng rửa mặt xuống lầu!
Tiểu Bảo: “Nếu cô có thể dồn tâm sức này công lược nam chủ thì đi lên đỉnh cao nhân sinh còn không dễ dàng sao?!”
Tô Hiểu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Công lược nam chủ mệt muốn chết ai mà muốn!”
Trả lời hệ thống xong, Tô Hiểu chú ý đến 2 miếng sủi cảo tôm chưa động trước mặt Lục Hạo, ánh mắt không rời khỏi một giây.
Sủi cảo tôm hôm nay nhìn còn hấp dẫn hơn hôm qua, nhân tôm căng đầy dường như có thể xé lớp vỏ mỏng bên ngoài mà bung ra bất cứ khi nào.
Lục Hạo cảm nhận được ánh mắt của Tô Hiểu, do dự một chút rồi thử đẩy đĩa sủi cảo tôm về phía Tô Hiểu, “Con chưa động đến, rất sạch sẽ.”
Nói xong Lục Hạo liền hối hận.
Cậu có thể ngồi ăn cùng bàn với cô đã là xa xỉ lắm rồi, cô sao có thể nhận đồ ăn của cậu.
Lục Hạo cúi đầu, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi.
Không ngờ Tô Hiểu vui vẻ đón lấy, cầm đũa lên cười nói, “Vậy tôi không khách khí nữa nhé!”

Lục Hạo ngẩng đầu, có chút thụ sủng nhược kinh, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Tô Hiểu vừa ăn vừa khen đầu bếp, còn nói một vài chuyện linh tinh khác, sự có mặt của cô làm bầu không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, Lục Hạo và Lục Trầm Uyên đôi lúc cũng lên tiếng đáp lời.
Có lẽ hai người họ cũng không phát hiện, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh đến mức quỷ dị, từ khi Tô Hiểu xuống lại trở nên thoải mái, sôi động.
  *
Sau khi ăn sáng xong, Lục Trầm Uyên ra hiệu cho Lăng Diệp và Dư Cẩn đi vào.
Lục Trầm Uyên giới thiệu với Tô Hiểu, “Từ hôm nay cậu ta sẽ là quản gia của nhà chúng ta.”
Lăng Diệp chào hỏi Tô Hiểu, “Chào phu nhân, tôi là Lăng Diệp.”
Lăng Diệp năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học hàng đầu trong nước, người đẹp trai năng lực cũng tốt, thời đại học nữ sinh thích cậu ta nhiều đến mức trong 1 phòng ký túc ít nhất cũng phải có 2 người thích cậu ta.
Thời đại học Lăng Diệp làm trợ lý part-time cho Lục Trầm Uyên, quan hệ với Lục Trầm Uyên rất tốt.

Sau đó vì có năng lực xuất chúng, tốt nghiệp đại học xong liền thuận lợi gia nhập Lục thị, được cử đi nước Y mở rộng thị trường.

Hôm qua được Lục Trầm Uyên gọi về từ nước ngoài, bề ngoài là làm quản gia cho Tô Hiểu, thực chất là giám sát.
Tô Hiểu nhìn Lăng Diệp hài lòng gật đầu.

Tuy nhìn kém hơn Lục Trầm Uyên một chút nhưng cũng không tồi.
Hệ thống dường như không dám tin vào mắt nó, “Lục Trầm Uyên vậy mà thật sự tìm cho cô một quản gia đẹp trai? Cốt truyện chủ hệ thống đưa tôi có phải là bản lỗi không vậy?”
Sau đó không đợi Lục Trầm Uyên giới thiệu, Dư Cẩn tự mình mở lời trước, “Chào phu nhân, từ hôm nay tôi là trợ lý của ngài, dù là công việc hay sinh hoạt bất kể việc gì ngài đều có thể giao cho tôi làm.”
Dư Cẩn là nữ trợ lý duy nhất của Lục Trầm Uyên.

Cũng là trợ lý có năng lực tốt nhất.

Lục Trầm Uyên để cô ấy đến làm trợ lý cho Tô Hiểu, cũng không có nguyên nhân gì khác, chính là để giám sát.

Tô Hiểu có quá nhiều ẩn số, Lục Trầm Uyên vẫn luôn thích làm tốt công tác chuẩn bị trước.
Tô Hiểu - người không hề biết những điều đó, vô cùng vui vẻ đồng ý.
Hệ thống - người cũng không biết về những điều đó, bối rối mơ hồ trở về trạng thái tự bế.
Sau khi giới thiệu xong, Lục Trầm Uyên liền đi làm.
Tô Hiểu không nghĩ tới mình vừa có một quản gia đẹp trai, lại có cả trợ lý, tâm trạng vô cùng vui vẻ, lập tức đặt phòng cao cấp ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, dự định đi ngâm suối nước nóng.
Thời tiết mùa hè nóng nực, chắc cũng chỉ có cô đi ngâm suối nước nóng.
Trước đây ở trong cung, hoàng đế đặc biệt xây một bể suối nước nóng ở trong cung của cô.
Giúp việc và Dư Cẩn sắp xếp đồ đạc cho Tô Hiểu xong một hàng người liền đi ra ngoài.

Lục Hạo đi theo sau bọn họ, mắt nhìn Tô Hiểu lên xe.
Trước khi lên xe Tô Hiểu chú ý đến Lục Hạo đi theo phía sau, “Sao cậu cũng ở đây? Cậu cũng muốn đi?”
Vừa nói xong, Tô Hiểu lại cảm thấy may mắn vì mình đã để ý đến Lục Hạo.
Nhỡ thằng bé ở nhà một mình nghĩ không thông thì sao? Vẫn là nên đưa nó cùng đi là tốt nhất.

Không đợi Lục Hạo trả lời, Tô Hiểu liền gọi cậu, “Lên xe, cùng nhau đi.”
Tô Hiểu cảm thán bản thân suy nghĩ thật chu toàn, như vậy mới tránh được bi kịch có thể phát sinh.
Cô gọi Lục Hạo qua, sau khi đẩy cậu lên xe liền gọi giúp việc sắp xếp quần áo đồ đạc của cậu chất lên xe, cuối cùng nói với tài xế: “Xuất phát.”
Lục Hạo ngồi trên xe vẫn chưa kịp phản ứng, cậu không ngờ rằng bản thân chỉ đứng đó tiễn Tô Hiểu vậy mà bị hiểu lầm là muốn đi theo cô.
Thực ra cậu….không muốn đi lắm.
Nhưng cậu không dám nói.
Lục Hạo ngồi rất nghiêm chỉnh, cậu lén liếc mắt nhìn Tô Hiểu ở bên cạnh.
Tô Hiểu trông có vẻ rất vui, miệng không biết đang lẩm nhẩm hát gì đó, mặt gần như áp sát vào cửa kính, đôi mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Bảo nghe Tô Hiểu cứ lẩm nhẩm hát đi hát lại hai câu hát cũng cảm thấy phiền, bắt đầu kháng nghị, “Tại sao cô cứ hát mỗi hai câu đó?”
Tô Hiểu thản nhiên nói: “Vì tôi chỉ biết hai câu này!”
Tiểu Bảo: “......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận