Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc


Lục Trầm Uyên không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy.
Anh nhận được điện thoại của Dư Cẩn, nói rằng Tô Hiểu đưa Lục Hạo đi mất rồi, gọi điện cũng không nghe, làm anh lo lắng đến mức gọi một đống người đi tìm, anh cũng một lần nữa cắt ngang công việc mà lái xe đến Tô gia, phát hiện Tô Hiểu không về đó liền tìm người đại diện của Tô Hiểu, nhưng cũng không có tin tức gì, cuối cùng không còn cách nào phải về nhà đợi.
Lục Trầm Uyên xoa xoa mi tâm, đón lấy túi đồ trong tay Lục Hạo, “Về sau những chuyện như cầm đồ cho cô ấy thì để giúp việc làm.”
Lục Hạo lắc đầu, “Là….

Là quần áo mẹ mua cho con.”
Nghĩ đến lúc nãy Tô Hiểu bảo cậu gọi là chị, Lục Hạo do dư một chút vẫn gọi cô là mẹ.

Là do nguyên chủ trước đây yêu cầu, luôn phải cung kính với cô.
Nhưng dường như từ sau hôm Tô Hiểu bảo cậu gọt táo, cô đã thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là lúc nãy cô chỉ đang tức giận nên mới nói như vậy, cậu vẫn nên gọi là mẹ thì tốt hơn, cung kính với cô là điều nên làm.
  *
Sau đó, Lục Hạo giải thích lại sự việc một lượt.
Khuôn mặt Dư Cẩn tràn đầy sự hối lỗi.

Ai mà nghĩ đến sẽ lên nhầm xe chứ?
Trước đây Lục Trầm Uyên nói Tô Hiểu và Lục Hạo quan hệ rất tệ, Tô Hiểu có khả năng ngược đãi Lục Hạo, vì vậy ấn tượng của cô về Tô Hiểu vẫn luôn không tốt, khi gọi điện cho Lục Trầm Uyên báo tình hình cũng mang theo ngữ khí nghi ngờ.
Lục Trầm Uyên thở dài.

Chuyện lên nhầm xe này nghe thì thấy không bình thường, nhưng nếu là phát sinh trên người Tô Hiểu thì dường như lại rất bình thường.
Nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Tô Hiểu, trong lòng Lục Trầm Uyên dâng lên một nỗi phiền muộn không thể tả.
Lục Trầm Uyên lấy tấm thiệp mời vừa cầm về đưa cho Dư Cẩn, “Thiệp mời tiệc đấu giá từ thiện ngày mai, cô đưa cô ấy đi, muốn mua gì mua bao nhiêu cũng được.”
Dư Cẩn nhận lấy, “Vâng.”
Nhận thiệp xong, Dư Cẩn cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi Lục tổng.”
Lục Trầm Uyên lắc đầu, “Cô nên nói với cô ấy chứ không phải tôi.”
Dư Cẩn, “Vâng.”
  *
Một loạt sự việc xảy ra, Lục Trầm Uyên cũng không về công ty ngay.
Anh không yên tâm.
Không yên tâm ai thì anh cũng không rõ.
Cho đến bữa tối, Lục Trầm Uyên và Lục Hạo ngồi trước bàn ăn.
Giúp việc mang hết các món bày lên bàn ăn, đầu bếp gọi với lên lầu, “Phu nhân, dùng bữa thôi! Những món ăn hôm qua ngài yêu cầu hôm nay tôi đều nấu hết rồi!”
Đợi 5 phút sau, không có động tĩnh gì.
Lăng Diệp liếc một cái lầu trên, “Chậc chậc, sáng hôm qua còn tranh sủi cảo tôm đấy, người thích ăn uống như vậy mà đến bữa cũng không xuống ăn nữa rồi, xem ra là tức giận lắm đây.”
Anh ta và Lục Trầm Uyên không giống như Lục Cẩn , bọn họ là cấp trên cấp dưới nhưng cũng là bạn bè.

Lăng Diệp trêu chọc Lục Trầm Uyên mấy câu là chuyện bình thường.
Nghe thấy lời của Lăng Diệp, Lục Trầm Uyên với Lục Hạo đối mắt, ba nhìn con, con nhìn ba.
Cuối cùng, Lục Trầm Uyên nói với người giúp việc bên cạnh: “Lên gọi phu nhân xuống ăn cơm.” Giúp việc nghe theo lệnh đi lên lầu.
Vài phút sau, có động tĩnh rồi.


Rất tốt, trong phòng truyền ra tiếng đập vỡ.
Hai cha con lại lần nữa nhìn nhau, đồng thời nhìn lên trên lầu, Lục Hạo lập tức cúi đầu xuống ăn cơm.
Rất rõ ràng.
Ý là chuyện ba gây ra, ba tự giải quyết.
Lục Trầm Uyên hít sâu một hơi, đứng dậy lên lầu.
Khoảng cách từ phòng ăn lên đến phòng ngủ chính ở lầu 2 không xa, Lục Trầm Uyên đi vài bước là đến, anh giơ tay lên gõ hai cái, “Là tôi.”
Thông báo xong, Lục Trầm Uyên đứng ngoài cửa một lúc, bên trong không có động tĩnh gì.
Lục Trầm Uyên thử vặn tay cầm, không khoá.
Vừa mở cửa thì có một vật bay về phía anh, Lục Trầm Uyên đưa tay lên nắm lấy.
Là một con thỏ đồ chơi bằng nhựa.

Lại nhìn xuống dưới đất, còn có cái balo hình cà rốt lúc nãy Tô Hiểu ném, có lẽ là đồ đi kèm của con thỏ này.
Lục Trầm Uyên cúi người nhặt lên.

Hai thứ đồ trên tay anh rất nhẹ, chỉ có thể tạo ra tiếng chứ không vỡ.
Tô Hiểu nhìn thấy anh lập tức quay lưng lại, nhìn bóng lưng của cô, bao gồm cả mái tóc loã xoã sau vai, tất cả đều toát ra vẻ vừa oan ức vừa tức giận.
Lục Trầm Uyên đi vào, để con thỏ đồ chơi lại lên bàn, nói với Tô Hiểu: “Ăn cơm thôi.”

Tô Hiểu không động đậy.
Lục Trầm Uyên: “Đầu bếp nói hôm nay làm những món cô thích.”
Tô Hiểu vẫn không để ý đến anh.
Lục Trầm Uyên: “Không ăn thì sẽ nguội, nguội thì không ngon nữa.”
Tô Hiểu: “Không ăn, không đói.”
Vừa dứt lời thì bụng cô kêu lên một tiếng.
  ……
Đáng ghét!

Tác giả:
Giải thích một chút tại sao không gọi được cho Tô Hiểu và Lục Hạo: Tô Hiểu tắt tiếng còn Lục Hạo thì không dám xem điện thoại trước mặt cô.

Lúc viết thì logic nó như vầy, nhưng mà đây là sảng văn aaaaaa, vậy nên lúc mọi người đọc có thể bỏ qua một số chi tiết ờmm phi logic một chútt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận