Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc


Giúp việc nhìn thấy Lục Hạo đi xuống, vội vàng mang bữa ăn đã chuẩn bị sẵn cho cậu lên.
Lục Hạo vô thức chọn chỗ ngồi cách Tô Hiểu xa nhất.

Trước đây cô từng nói, cậu không xứng ngồi ăn cùng cô.
Không biết tại sao hôm nay Tô Hiểu lại tự mình lên gọi cậu xuống ăn cơm, nhưng vì sợ chọc giận cô, Lục Hạo vẫn chọn một góc cách xa nhất để ngồi ăn.
Thấy Lục Hạo ăn cơm, sự lo lắng về việc Lục Hạo sẽ xảy ra chuyện của Tô Hiểu cũng biến mất, không hề để ý đến việc Lục Hạo ngồi ở đâu mà tiếp tục vui vẻ thưởng thức mỹ vị.
Sau khi hai người ăn xong, Tăng Nghị gọi điện cho Lục Trầm Uyên.
“Vừa rồi phu nhân với thiếu gia cùng ăn cơm.”
“Vâng, cùng nhau ăn.”
“Không phải giúp việc gọi, là phu nhân tự mình gọi thiếu gia xuống ăn cơm.”
Lục Trầm Uyên ngay lập tức cảnh giác, “Đồ ăn của thiếu gia là ai làm, bây giờ nó có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Tăng Nghị nhớ lại, “Là đầu bếp nấu, hai miếng bít tết đều làm cùng lúc, nước sốt cũng múc từ một nồi, các món khác đều giống nhau, trước mắt hai người đều không có gì khác thường.”
Nghe đến đây, sự lo lắng của Lục Trầm Uyên mới buông xuống, “Được, một lát nữa tôi về.”
  ---

Sau khi ăn xong không lâu Tô Hiểu liền về phòng, thoải mái ngâm bồn tắm một lúc, rồi ôm lấy ipad nằm trên giường chơi đến tận đêm khuya.

Tô Hiểu hắt hơi một cái, mới bỏ ipad xuống, định tắt đèn đi ngủ.
Còn không quên cảm thán một câu, “Cuộc sống như thế này thật tốt aaa!”
Nói xong, tay Tô Hiểu vừa chạm đến công tắc đèn thì cửa mở ra.

Lục Trầm Uyên đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn qua mắt đối mắt với Tô Hiểu.

Cho dù bận rộn cả một ngày, bộ vest trên người anh cũng không có một nếp nhăn nào.
Anh không yên tâm Tô Hiểu vì vậy xong việc cũng không về chỗ ở gần công ty mà lái xe hơn nửa tiếng về nhà.
Nhìn thấy Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu đứng người.

Xong rồi, nguyên chủ và anh là vợ chồng.

Hơn một tuần trước đây Lục Trầm Uyên không hề về nhà, cô suýt nữa thì quên mất chuyện này.

Là vợ chồng, hình như phải ngủ cùng một giường, còn phải làm nghĩa vụ vợ chồng.
Tô Hiểu vội vàng gọi Tiểu Bảo hỏi về tình hình của hai người.

Tiểu Bảo lật lại cốt truyện, “Không thấy nhắc đến, hai người cũng không phải nhân vật chính, sao có thể miêu tả chi tiết có ngủ cùng nhau hay không chứ!! Nhưng mà cũng không nói hai người không ngủ cùng.”
Tiểu Bảo đóng lại cốt truyện, nghiêm túc nói, “Nói thế nào thì Lục Trầm Uyên cũng là một người đàn ông bình thường, đều đã kết hôn hơn một năm rồi, sao có thể…”
Lời phía sau Tiểu Bảo không tiếp tục nói.
Tô Hiểu nuốt nuốt nước bọt.
Cô thu tay lại, miễn cưỡng đi chuyển mông, cơ thể vốn đang nằm ở giữa giường giờ di chuyển sang mép bên phải, chớp chớp mắt nhìn Lục Trầm Uyên.
Tô Hiểu thay đổi rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lục Trầm Uyên sau khi thấy Tô Hiểu không tình nguyện nhường lại nửa cái giường.

Anh không thường về nhà, kết hôn hơn một năm, số lần gặp mặt vợ mình có khi không quá 20 lần, nhưng cho dù anh không hiểu rõ Tô Hiểu nhưng cũng có thể cảm nhận được Tô Hiểu đã thay đổi.
Tô Hiểu trước đây, cho dù có che giấu đến đâu, ánh mắt nhìn anh cũng có một tia chán ghét.

Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Lục Trầm Uyên là một người đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm đương nhiên có thể dễ dàng nhìn ra được.

Tô Hiểu sao có thể ngụy trang hoàn hảo trước mặt anh chứ.
Lục Trầm Uyên lấy Tô Hiểu, đầu tiên là vì Tô gia đề xuất liên hôn và hợp tác, thứ hai là vì mẹ anh mười mấy năm nay luôn giục kết hôn.

Bản thân Lục Trầm Uyên cảm thấy kết hôn đối với anh mà nói thì không cần thiết, đặc biệt là anh còn mang theo Lục Hạo.
Trước khi Tô Hiểu gả vào, Lục Hạo vẫn luôn ở cùng mẹ Lục, cho dù đã chuyển từ nhà mẹ Lục về đây ở thì mẹ Lục cũng thường xuyên qua đây thăm.
Anh vô cùng yên tâm về mẹ mình vì vậy vẫn cứ làm việc bận rộn như thường, anh không hề hoài nghi về cách hai người họ sống với nhau như thế nào, cho đến khi nghe được một lời nói vô ý của trợ lý, Lục Trầm Uyên mới nhận ra mẹ anh dường như rất ghét Lục Hạo.
Cũng vì như vậy, khi Tô gia đề cập đến việc liên hôn, đối tượng là Tô Hiểu - thiên kim nổi tiếng dịu dàng hiền lành, Lục Trầm Uyên suy nghĩ một tuần liền đồng ý.
Một tuần đó đương nhiên là để tìm người điều tra Tô Hiểu.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân không phải là tình nguyện, vì vậy Tô Hiểu ghét anh, anh cũng có thể hiểu được, cũng có thể bình tĩnh coi như không thấy.

Anh cũng đồng ý hết những yêu cầu của Tô Hiểu và Tô gia.
Trước khi lấy Tô Hiểu anh đã điều tra kỹ, cô rất hiền lành.


Người hiền lành cho dù có ghét anh, thì cũng không thể đối xử không tốt với Lục Hạo.
Bây giờ nghĩ lại, cũng không biết là trước đây Tô Hiểu ngụy trang tốt hay là sự oán hận của cô đối với anh quá nhiều mà dẫn đến trút hết lên người Lục Hạo.

Cũng trách anh không thường xuyên về nhà, trước đây vậy mà không hề phát hiện ra.
Nhưng Tô Hiểu lúc này, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn không có sự chán ghét nào.
Lục Trầm Uyên vẫn luôn nhìn người rất chuẩn, giờ phút này cũng rất khó hình dung được ánh mắt của Tô Hiểu.
Ánh mắt của cô dường như….
là đang nhìn cây ATM.
Tại sao??
Lục Trầm Uyên không nghĩ ra được nguyên nhân, giơ tay lên, có chút bực bội kéo mạnh cà vạt.
Nhìn thấy hành động của hắn, thần kinh Tô Hiểu lập tức căng thẳng.
Xong rồi, xong rồi, đến rồi đúng không?
Tiểu Bảo vốn dĩ còn đang lảm nhảm trong đầu Tô Hiểu, nhìn thấy hành động này của Lục Trầm Uyên liền nhanh nhảu nói: “Tôi tránh đi một chút ha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận