"Nếu con không gọi mẹ, từ bây giờ sẽ không gặp được ba nữa!"Trong ấn tượng của Hồ Trân Trân, trẻ nhỏ luôn dễ dàng sợ hãi.
Giang Thầm năm nay tám tuổi, trong lòng cô nghĩ cậu vẫn là một đứa trẻ, dùng loại uy hiếp nho nhỏ này là có thể hù dọa.
Mọi người đều biết, vì không được ba chăm sóc nên từ nhỏ Giang Thầm đã ở nhà họ hàng, tâm trí trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Đối mặt với sự uy hiếp của Hồ Trân Trân, Giang Thầm căn bản không muốn phản ứng.
Cậu chỉ cảm thấy mẹ kế trong lời nói của các bạn học rất đúng, thích gây sự và hành hạ người khác.
Ánh mắt của cậu nhìn sang bên cạnh, liếc mắt nhìn dấu trắng còn sót lại khi di chuyển quan tài trên mặt đất.
Hơn nữa, ông già kia cả đời chưa từng đối xử tốt với cậu, cậu cần gì phải gặp lại ông già đã chết kia chứ.
Cậu mím chặt môi, từ chối hợp tác.
Thấy chiêu này thất bại, Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.
Cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể mới của mình, cánh tay yếu hơn bình thường, khung ảnh lại còn được làm bằng gỗ rất nặng nề, Hồ Trân Trân không chú ý một chút, nó đã rơi tự do xuống đất.
Giang Thầm bị âm thanh này giật mình, cả người run lên một chút.
Hồ Trân Trân càng cảm thấy mình tệ hơn.
Vốn nguyên chủ đối xử với Giang Thầm không tốt, cô bây giờ còn ở trước mặt Giang Thầm làm rơi khung ảnh, nhìn thế nào cũng giống như đang bắt nạt trẻ con.
Mục tiêu nhiệm vụ chính là làm người mẹ hào phóng nhất thế giới, nếu đứa nhỏ bị bắt nạt chạy mất, cô cũng không có cách nào làm mẹ.
Hồ Trân Trân suy nghĩ rất rõ ràng, chưa từng có ý định bắt nạt cậu bé.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt ảnh của Giang Hoa từ trong đống thủy tinh ra, xác nhận không còn mảnh thủy tinh nhỏ nào, đưa cho Giang Thầm, nói: "Đứng ở đó đừng nhúc nhích.
”May mắn bên cạnh có dụng cụ dọn dẹp vệ sinh, có thể trực tiếp xúc đi đống thủy tinh nguy hiểm này.
Vừa quét kính vỡ vào gầu hót rác, Hồ Trân Trân liền nghe thấy hệ thống phát ra âm thanh.
[Hệ thống: Độ ưa thích của nam chính +1, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng bất động sản.
][Độ ưa thích còn được vé rút thăm bất động sản?]Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thầm giống như đang nhìn Bồ Tát Sống, hai mắt rực rỡ tỏa sáng.
Tiểu Thầm nhìn thấy vẻ mặt của cô, lặng lẽ lui ra phía sau vài bước.
Người mẹ kế này, dì ấy không có vấn đề gì chứ?.