Vì vậy tên mập mới bật thốt khuyên nhủ: “Trác nhi, vợ chồng son giận dỗi cũng nên có chừng mực.
Có người chờ phía ngoài là chuyện may mắn tới mức nào?”“Em ấy đã biết lỗi rồi, mau dẫn em ấy lên lầu rửa mặt đi.
Ai ya, đừng khóc nữa, anh không chịu nổi nước mắt đâu!”Trác Ôn Thư đứng đờ người ở đó, tay nắm chặt lấy vai Thạch Giảo Giảo, cứng rắn đẩy cô ra khỏi cửa.
Những lời Thạch Giảo Giảo vừa nói ngay cả một dấu chấm anh cũng không tin.
Hiện tại anh không chỉ chán ghét Thạch Giảo Giảo mà còn nổi giận đùng đùng, lửa giận hừng hực như muốn thiêu cháy thiên linh cái.
Làm ra chuyện như vậy còn tới diễn kịch với anh? Mấy năm trong tù, có hạng người gì mà Trác Ôn Thư chưa từng thấy qua?Anh có kinh nghiệm nhìn người, nói là bị người trắng trợn gài bẫy, dùng mạng đổi lấy cũng không quá đáng, sao có thể bị Thạch Giảo Giảo lừa.
Người anh em phía sau còn đang khuyên anh, Thạch Giảo Giảo lại không biết sống chết ôm tới, đột nhiên Trác Ôn Thư bật cười.
Anh không cười đã có vẻ rất âm trầm, khi cười rộ lên cũng không hề có vẻ rực rỡ như ánh mặt trời.
Răng trắng hếu, môi đỏ bừng, đối lập rõ ràng khiến người ta không dời mắt nổi nhưng cũng nguy hiểm tới mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Anh không đẩy Thạch Giảo Giảo ra nữa mà vươn tay, dùng mu bàn tay quét đi nước mắt tràn lan trên mặt cô sau đó lại nắm lấy cằm cô.
“Cô nói cô muốn theo tôi?”Thạch Giảo Giảo sửng sốt một chút, trừng to mắt, gật đầu như giã tỏi.
Nếu Trác Ôn Thư thật sự cho cô đi theo bên cạnh, vậy việc tiêu trừ oán khí thật sự chỉ là vấn đề thời gian!“Ôn Thư…” Thạch Giảo Giảo biểu diễn đúng chỗ, hệt như vui quá mà khóc.
Ánh mắt Trác Ôn Thư u ám nhìn chằm chằm cô một hồi sau đó lại xoay người lại, xách bình rượu anh mới đặt trên bàn lên, một ngụm uống cạn nửa bình còn lại.
Có một ít rượu chảy ra từ khóe miệng, anh nâng mu bàn tay lên tùy ý chùi một cái, đôi mắt càn rỡ đảo qua đảo lại trên người Thạch Giảo Giảo, cuối cùng mở miệng.
“Nhặt đồ lên, theo tôi lên lầu.
”Thạch Giảo Giảo cực kỳ chân có “vâng” một tiếng.
Trác Ôn Thư đi lên lầu, còn cô ngồi xổm xuống đất phủi phủi mấy món đồ mới bị đập bay.
Vừa nhặt đồ cô vừa âm thầm chậc lưỡi, còn tưởng anh là tên cứng rắn trung trinh bất khuất, coi tiền tài như cặn bã, mệt mỏi nửa ngày chẳng phải cũng bị một hai câu tùy tiện của cô lừa gạt sao?Thạch Giảo Giảo nhặt gần hết đồ rồi, nghĩ nghĩ, lại duỗi tay vào móc móc bới bới.
“Anh, cái này cho anh cầm chơi.
” Thạch Giảo Giảo lấy một miếng Ngọc Quan Âm ra, đưa cho mập mạp vừa nhặt đồ giúp cô.
“Nam mang Quan Âm nữ mang Phật.
” Cô cũng đã nhìn ra, ngoại trừ Trác Ôn Thư, tên mập trước mắt chính là lão đại nơi này.
Thạch Giảo Giảo dịu dàng lại ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Ôn Thư giúp em.
Tính anh ấy…”.