“Cởi ra.
” Trác Ôn Thư vừa nói vừa nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô.
“Không phải cô nói muốn ở cùng tôi sao? Mấy năm nay ở trong tù, chưa được hưởng mùi vị phụ nữ, cô muốn ở với tôi, kiểu gì cũng phải để tôi thử xem mùi vị của cô thế nào đã chứ?”Chỉ nháy mắt, từ tai tới mặt Thạch Giảo Giảo đã đỏ bừng lên.
Tuy cô đã từng viết qua vô số cảnh giường chiếu nhưng chỉ biết lý thuyết mà chưa từng áp dụng thực tế, trong hiện thực, ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có.
Hiện tại bị Trác Ôn Thư nói trắng ra như vậy, cô bị kích thích tới choáng váng.
“Thế nào? Không muốn?” Trác Ôn Thư đứng lên, bước từng bước tới gần Thạch Giảo Giảo.
Thạch Giảo Giảo bị ép phải lùi về sau từng bước từng bước một, miệng nuốt mạnh một ngụm nước bọt, hít thật sâu, cố gắng xây dựng tâm lý cho mình.
Cô cũng không nghĩ tam trinh cửu liệt, nếu không cũng không tới mức dùng mọi giá để nghĩ biện pháp, chỉ là cô không có kinh nghiệm.
Giờ phút này, cô bị ép tới góc tường, cùng đường, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trác Ôn Thư sau đó lại mau chóng cúi đầu, hàng mi run rẩy.
Không thể không nói, tuy Trác Ôn Thư chỉ là nhân vật pháo hôi nhưng lớn lên thật sự quá đẹp mắt, cho dù hiện tại một mắt đã bị mù cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh.
Tỉ lệ dáng người anh cũng nóng tới phát nổ, từ nách trở xuống toàn là chân, dài thật dài…Trong mắt Trác Ôn Thư, thái độ tránh né của Thạch Giảo Giảo hệt như đóa hoa ăn thịt người này sắp không thể ngụy trang nổi nữa.
Anh đang định cười lạnh kêu cô cút đi, chợt thấy Thạch Giảo Giảo vươn một ngón tay ra, chọc chọc lên ngực anh.
Thật ra, cho dù đã chết vài lần nhưng cô vẫn không cách nào coi thế giới này là thế giới chân thật.
Dù sao thì chết rồi vẫn có thể sống lại, chết nhiều cũng chết lặng, cảm giác hết thảy đều không chân thật.
Huống hồ cô cũng biết rõ hết thảy trước mắt, kể cả thế giới này, đều chỉ là hư ảo do cô tự tay sáng lập ra.
Không bằng coi nó như một giấc mộng xuân, mà đối tượng trong giấc mộng xuân này cũng khonog tính là tồi…Thạch Giảo Giảo phủ cả bàn tay lên, gò má ửng đỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trác Ôn Thư, sau đó nhẹ nhàng dúi đầu vào ngực anh, nói nhỏ:“Anh nhẹ một chút… Em còn chưa…”“Cút!”Gân xanh trên thái dương Trác Ôn Thư hằn lên, người nổi đầy da gà mà đẩy mạnh Thạch Giảo Giảo ra.
Anh lùi liên tục vài bước, vẻ mặt vặn vẹo chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Cút!”Thạch Giảo Giảo bị anh xách cổ áo ném ra khỏi phòng, đập trúng cầu thang.
Cô dựa vào nó xoa xoa phần chân đau đớn, nhe răng trợn mắt mắng tám đời tổ tông Trác Ôn Thư một lần.
Nhưng mới mắng mắng được một chút cô đã ngậm miệng, người này do cô viết ra, tám đời tổ tông của anh cũng đều là cô.
Thạch Giảo Giảo khập khiễng xuống lầu, bước ra khỏi cửa tiệm xăm dưới ánh mắt đồng tình an ủi của những người bên dưới.
.