Mẹ Kế Nàng Lật Xe


Thạch Giảo Giảo co rúm người lại, cổ họng phát ra tiếng nức nở thật nhỏ.

Cô biết câu muốn chơi chết cô của Trác Ôn Thư không phải nói chơi mà là muốn chơi chết cô thật.

Cô đã chết vài lần rồi, cho dù đều có thể trọng sinh lại nhưng cảm giác tử vong lại chân thật tới khủng bố.

“Năm năm.

” Trác Ôn Thư cười khẽ một tiếng.

“Hiện tại cô được Thạch gia nhận trở ề, làm tiểu thư nhà giàu có, sắp gả cho thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất thành phố Vân Sơn…”“Trên đời nào có chuyện tốt như vậy? A?”Giọng nói của Trác Ôn Thư rất nhẹ nhưng lại khiến người nghe lạnh tóc gáy: “Tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu, hãy chờ đấy.

”“Ôn Thư…” Thạch Giảo Giảo run rẩy gọi một tiếng, cả người run rẩy chờ đợi động tác kế tiếp của Trác Ôn Thư.

Nhưng cô nơm nớp lo sợ chờ đợi một hồi lại chỉ nghe thấy chuỗi tiếng bước chân rời đi.

Sau khi xác định Trác Ôn Thư đã đi thật rồi, Thạch Giảo Giảo như hư thoát nằm trên mặt đất dơ bẩn cộm người, duỗi tay sờ lên cổ mình, cổ họng còn đau rát.


Thoát được một mạng.

Có phải điều này nói rõ chiêu số vừa rồi có thể dùng không?Nếu thật sự không được nữa, Thạch Giảo Giảo cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Chẳng bao lâu sau cô đã bò dậy khỏi mặt đất trở về lại hiện trường hôn lễ.

Mọi người đều đã rời đi hết, cô tới trước quầy lễ tân lấy chìa khóa xe, lái xe trở về Thạch gia.

Mới vừa rồi cô bỏ trốn khỏi hiện trường hôn lễ cùng một kẻ vượt ngục, tin xấu đồn xa, đoán chừng hiện tại ai ai cũng biết.

Trong nhà không có người, đoán chừng lúc này lão cha tiện nghi Thạch Duyệt Thành đang sứt đầu mẻ trán chu toàn với Đan gia.

Thạch Giảo Giảo trở về phòng mình.

Mới vừa soi gương nhìn đã thấy cổ bị bóp tới tái xanh.

Cô kéo tủ quần áo ra tùy tiện tìm một chiếc váy thay vào, sau đó lại lấy một cái khăn quàng quàng lên cổ.


Trước khi lão cha tiện nghi nổi trận lôi đình, cô phải chuyển tiền và đồ đi trước.

Cô túm lấy một cái túi to từ trong tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn tất cả đồ vật đáng giá.

Thu dọn xong rồi cô lại nghĩ nghĩ, tùy ý nhét thêm mấy cái đồ vào.

Thạch Giảo Giảo lái xe, rời khỏi Thạch gia ngay trong đêm, tiến thẳng tới nơi Trác Ôn Thư đặt chân sau khi ra tù.

Sau khi ra tù, Trác Ôn Thư ở lại một tiệm xăm nhỏ.

Mới mười chín tuổi anh đã bị bắt giam, năm nay hai mươi tư, không có bất kỳ bạn bè gì, người trong tiệm xăm kia là bạn tù anh quen lúc còn trong ngục giam.

Thạch Giảo Giảo không nhớ rõ cốt truyện lắm, cũng không biết vị trí cụ thể.

Cô tìm tới ba cửa hàng xăm, có hai cái đã đóng cửa, cuối cùng mới tìm được một cửa hàng nhỏ ở nơi hẻo lánh.

Trong tiệm còn sáng đèn, từ cửa kính sát đất có thể nhìn thấy bên trong có người đang ăn cơm.

Một bàn sáu bảy người đàn ông, trên vai mỗi người đều xăm lung tung, nhìn cực kỳ khiếp người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận