Trác Ôn Thư đang ngồi ở chỗ dựa vào cửa, đưa lưng về phía cửa, áo phông màu đen trên người hơi cuộn lên, lộ ra tuyến thắt lưng trắng gầy lại rất có lực.
Dưới ánh đèn, cái đầu gần như trọc của anh trông có vẻ đặc biệt chói mắt.
Thạch Giảo Giảo hơi nhút nhát, những thứ khác còn bình thường, cô cũng không sợ đám anh em giang hồ kia, chủ yếu là sợ Trác Ôn Thư nhìn cô không vừa mắt, trực tiếp đập bình rượu tới khiến cô chết toi.
Năm năm thanh xuân, tuổi tác tốt đẹp nhất lại bị lãng phí trong tù, sát ý và căm hận của Trác Ôn Thư với cô chân thật không gì sánh được.
Nếu không phải sau khi ra tù anh sai người tìm được mẹ, nếu không phải mẹ anh cần người chăm sóc, Thạch Giảo Giảo rất có lòng tin, dựa vào quái vật do cô tự tay viết ra, sợ rằng chủ thân thể này tuyệt đối không thể sống qua đêm qua.
Cô nắm chặt túi xách trong tay, chuẩn bị tâm lý một hồi cuối cùng mới kiên trì mở cửa bước vào.
Thấy chuông gió trên cửa rung lên, vang vọng, trái tim Thạch Giảo Giảo đập loạn.
Mấy người đang uống rượu đều ngừng lại, thấy Thạch Giảo Giảo, bọn họ đều sửng sốt.
Ngay sau đó, có một người đàn ông mập mạp đặt chia rượu xuống, mở miệng hỏi.
“Cô em, đã nửa đêm rồi, muốn xăm hình gì đợi mai lại tới đi.
”Thạch Giảo Giảo vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm gáy Trác Ôn Thư.
Cả bàn người chỉ có mỗi anh không quay đầu.
Tay Thạch Giảo Giảo nắm chặt lấy túi xách, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với người đàn ông mập mạp kia sau đó lại cất bước nhỏ đi tới phía sau Trác Ôn Thư.
Cô há miệng, giọng nói bay ra khỏi cổ họng, nhịp điệu thay đổi liên tục, run rẩy lạ thường: “Ôn… Ôn Thư…”Tay cầm chai rượu đưa lên bên mép của Trác Ôn Thư hơi ngừng một chút, sau đó đập “bịch” xuống bàn, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thạch Giảo Giảo.
Ánh mắt Trác Ôn Thư nhìn cô như đang nhìn người chết.
Anh vốn hận không thể bóp chết cô, nếu không phải vì mẹ anh không người chăm sóc, tất cả đã giống với dự đoán của Thạch Giảo Giảo, Trác Ôn Thư tuyệt đối sẽ không cho cô có cơ hội đứng thở trước mặt anh.
Anh đã sống thành quỷ dạng như vậy, tên đầu sỏ gây nên kia đừng mong có thể sống khỏe.
Không nghĩ tới anh còn chưa nghĩ ra nên chơi chết cô như thế nào, cô đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi tìm tới tận cửa!Trác Ôn Thư mím môi, gương mặt vì hơi say rượu mà đỏ bừng, cộng thêm trong mắt trái có vài đốm màu tím, trông hệt như ác quỷ muốn ăn thịt người.
Thạch Giảo Giảo phải cố lắm mới có thể ép bản thân không lùi về phía sau, thế nhưng cô thật sự sợ hãi.
Từ nhỏ tới lớn, cô vẫn luôn thích ru rú trong nhà, ngay cả số lần gây gổ với người khác cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nào từng đối mặt trực diện với chiến trận như vậy?.