Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn


Ôn Diệp hợp thời để lộ ra một nụ cười e lệ.

Có một số chuyện không tiện nói rõ ra ngoài, người có mặt ở đây đều đã thành tinh, cũng không có ai ngu ngốc đi chọc phá tầng giấy mỏng bọc ngoài chân tướng.

Chẳng qua có đôi lúc trăm nghe không bằng một thấy, có vài vị phu nhân lặng lẽ đánh giá cô gái nhu thuận đứng bên cạnh Thẩm thị, mặt tròn tinh tế, tư thái cũng không tệ, ánh mắt trong veo, không hề vì được sủng mà sinh kiêu như phần đông thứ nữ không lên nổi mặt bàn khác.

Không nổi bật, cũng không co rúm.

Tuy nói đã hai mươi, nhưng cẩn thận xem xét, nếu không biết rõ nội tình, chỉ e sẽ tưởng rằng nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.

Ôn Diệp cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thì khẽ cười lần nữa.

Nàng làm cá mặn hai mươi năm, nhưng cũng không quên thân ở vị trí nào.

Nếu đã không tránh được việc phải gả đi, vậy thì chọn một người khiến cuộc sống sau này của nàng thoải mái nhất có thể đi.


Sự “nỗ lực” của giờ phút này là vì nửa đời sau có thể làm một con cá mặn càng tốt hơn.

Tất nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Ôn Diệp hiểu rõ, nếu lúc này nàng vẫn là dáng vẻ không đàng hoàng, đích mẫu Thẩm thị tuyệt đối sẽ không cho phép.

Đến lúc về phủ rồi, cuộc sống của nàng sẽ khó khăn hơn.

Vị Thái phu nhân mà Thẩm thị không quen biết nghe vậy, khóe môi rõ ràng nhếch lên, cũng mặc kệ Thẩm thị nói là thật hay là giả, bà ta mở miệng nói: “Thật trùng hợp, nhà ta cũng có một đứa, bị phụ thân sủng đến vô pháp vô thiên, hôm nào đó để hai tiểu cô nương gặp mặt nhau, biết đâu có thể chơi chung với nhau.


Đây đều là ám hiệu, ngoài sáng nói là nữ nhi, nhưng thật ra lại ám chỉ nhi tử, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nên phải nói thật hàm súc.

Trên mặt Thẩm thị lộ ra hai phần tươi cười, nói: “Được, mấy ngày nữa ta phải đưa Diệp Nhi đến Phổ Khánh Tự ở ngoại thành làm lễ tạ, hoa đào ở đó nở rất đẹp, Thái phu nhân nếu rảnh có thể đến thưởng thức một phen.


Thẩm thị cũng không nói quá nhiều, tuy vị Thái phu nhân trước mắt trông rất quen, nhưng bà ấy nghĩ mãi không ra đã gặp người ta ở chỗ nào.


Thái phu nhân không biết trong lòng Thẩm thị đang nghĩ gì, trên mặt chỉ nở nụ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng tỏ ra hài lòng với Ôn Diệp ở bên cạnh Thẩm thị,
Ở một bên khác, Vĩnh Thành Bá phu nhân dẫn theo nữ nhi Lâm Tích Vân đang nhiệt tình nói chuyện với một vị phu nhân trẻ tuổi.

Vĩnh Thành Bá phu nhân trông lớn hơn đối phương gần hai mươi tuổi, nhưng lại không dám bày ra dáng vẻ trưởng bối.

Phu nhân trẻ tuổi mặc bộ đồ màu tím nhạt, thanh quý dè dặt, tướng mạo hoa lệ đoan trang, lúc cười rộ lên trông vừa dịu dàng vừa hòa khí, lúc có cơn nhẹ gió lướt qua, vạt váy phất lên thật khẽ.

“Đó là ai?” Phu nhân trẻ tuổi thấy trong nhóm phu nhân đằng xa bỗng xuất hiện một cô nương trẻ tuổi bèn hỏi.

Vĩnh Thành Bá phu nhân thuận theo tầm mắt của đối phương nhìn qua, hiểu ngay, mở miệng giải đáp: “Là thứ nữ trong nhà phu nhân thân gia của ta.


“Thứ nữ?” Giọng điệu của phu nhân trẻ tuổi vẫn không thay đổi.

Trong lòng lại nghĩ, e là không quá tương xứng!
Vĩnh Thành Bá phu nhân gật đầu, bà ấy thấy người trước mắt dường như có chút hứng thú với thứ nữ của Thẩm thị, ngẫm một lát rồi mở miệng nói: “Lại nói tiếp, thân gia này của ta đối đãi với vị thứ nữ này coi như không tệ.

"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận