Ôn Diệp vẫn thản nhiên không có phản ứng gì như cũ.
Thẩm thị cho rằng nàng ngại Ngô gia nhà nghèo, bèn nói: “Nếu con chọn Ngô gia, ta sẽ chuẩn bị cho con nhiều của hồi môn hơn chút.
”
Đích mẫu lại có thể làm được đến mức này, nói thật lòng, lòng dạ của Thẩm thị đã không ai sánh được.
Ôn Diệp cũng đủ thức thời, nàng khẽ cong môi nói: “Cảm ơn mẫu thân, nhưng con còn muốn nghe xong nhà thứ ba rồi mới quyết định.
”
So sánh với tình thế phức tạp ở Thẩm gia, vị sĩ tử hàn môn họ Ngô này quả thật càng được lòng Ôn Diệp hơn.
Ở Đại Tấn, hàn môn thường chỉ thứ tộc thế gia cấp thấp, có lẽ không được tính là giàu có, nhưng tuyệt đối không thể nói là nghèo, người thật sự nghèo đều tự xưng là thảo dân.
Nhắc đến nhà thứ ba, Thẩm thị trầm ngâm nửa khắc, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, nói: “Nhà thứ ba là Từ Quốc công phủ.
”
Ôn Diệp lại thất kinh lần nữa, Từ Quốc công phủ?
Nàng không nghe nhầm chứ?
Thẩm thị nói: “Nguyên phối của Từ gia Nhị gia sớm thệ, để lại một đứa con, gần đây phu phụ Từ Quốc công chuẩn bị cưới kế thê cho hắn.
”
Sau khi hết kinh hãi, Ôn Diệp lấy lại bình tĩnh, nói ra chỗ khác thường trong đó: “Nhị gia của Quốc công phủ cưới kế thê, dù thế nào cũng không đến lượt một thứ nữ như con mới đúng?”
Cho dù nàng hiếm khi ra khỏi phủ nhưng cũng từng nghe qua vị Từ gia Nhị gia xuất trần thoát tục, Từ Nguyệt Gia này.
Trạng Nguyên lang mười lăm tuổi, là người đầu tiên trong lịch sử Đại Tấn, năm đó thi đỗ thứ hạng cao, cưỡi ngựa dạo phố, một thân mũ đỏ áo gấm không biết đã làm khuynh đảo bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Hiện tại chẳng qua chỉ mới hai mươi ba đã là Hình Bộ Thị Lang tam phẩm, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Thẩm thị thoáng nhìn về phía Ôn Diệp.
Ôn Diệp cong môi mỉm cười, tiếp tục giả ngốc.
Thẩm thị: “! ”
Thẩm thị tựa như thở dài nói: “Về phần tại sao Từ Quốc công phu nhân lại coi trọng con, chuyện này, ta cũng không biết.
”
Nói đến đây, bà ấy lại nhìn về phía Ôn Diệp: “Thời gian để con suy nghĩ không nhiều lắm.
”
Ôn Diệp khẽ nhúc nhích chân mày: “Nữ nhi hiểu rồi.
”
“Đúng rồi.
” Thẩm thị đột nhiên nghĩ đến một chuyện, gọi giật Ôn Diệp đã đi đến ngưỡng cửa lại, yếu ớt nói: “Nhị tỷ phu của con đã sắp thăng chức hồi kinh, không lâu nữa tỷ muội mấy đứa có thể tụ tập với nhau rồi.
”
Bước chân của Ôn Diệp chợt khựng lại, khóe miệng khẽ co giật.
Làm gì có chuyện tỷ muội tụ tập với nhau, có tới tìm nàng đòi mạng thì có.
*
Từ Quốc công phủ, chính viện.
Từ Quốc công chưa đầy ba mươi tuổi ngồi ở ghế đầu, bên cạnh hắn là thê tử Lục thị.
Trong lòng Lục thị ôm một hài đồng ngây thơ chưa đầy hai tuổi, mặt mày bất mãn.
Từ Quốc công trẻ tuổi nhìn sắc mặt của thê tử, thở dài một tiếng rồi hỏi nam tử ngồi ở phía dưới: “Có phải trước đó đệ đã nhìn thấy thứ nữ Ôn gia ở chỗ nào rồi không?”
Sau đó rễ tình đâm sâu?
Người được hỏi là Nhị gia của Từ Quốc công phủ, Từ Nguyệt Gia.
“Chưa từng.
” Nam tử vẻ mặt thờ ơ, giọng nói như suối lạnh đêm đông.
Từ Quốc công lập tức khó hiểu: “Vậy thì tại sao? Cho dù đệ không vì mình thì cũng nên vì Tuyên ca nhi mà nghĩ chứ, nếu thứ nữ Ôn gia gả tới có thể chăm sóc tốt cho Tuyên ca nhi sao?”
Lục thị ở bên cạnh nói hùa theo: “Mấy đích nữ thế gia mà tẩu chọn cho đệ mấy ngày trước có người nào không mạnh hơn thứ nữ hai mươi tuổi vẫn chưa gả của Ôn gia kia chứ?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin