Chỉ có Vĩnh Thành Bá phu nhân sau khi biết chuyện này thì giữ kín như bưng, bà ấy chỉ hơi ngạc nhiên khi Lục thị cuối cùng lại chọn thứ muội nhà mẻ đẻ của con dâu nhà mình, nhưng sau đó lập tức hiểu ra ngay.
Bà ấy tin tưởng phẩm hạnh của Lục thị, lòng dạ của đích trưởng nữ Định An Hầu phủ sao có thể hẹp hòi như vậy, chọn thứ nữ Ôn gia có lẽ là vì suy nghĩ cho chất nhi chưa đầy hai tuổi của mình, sợ sau này kế thất xuất thân quá cao có hài tử của chính mình sẽ không dung được đích trưởng tử Từ Ngọc Tuyên do nguyên phối sở sinh.
Mặc kệ bên ngoài nghị luận thế nào, chuyện hôn sự giữa hai nhà Ôn Từ rốt cuộc cũng được quyết định trước khi mùa hạ oi bức kết thúc.
Chiếu cố đến tuổi tác của Ôn Diệp, hôn kỳ không định vào năm sau mà là cuối thu đầu đông năm nay, tính toán đâu ra đấy thì chưa đầy ba tháng nữa.
Cũng may Thẩm thị đã sớm chuẩn bị của hồi môn cho Ôn Diệp từ lúc hai thứ nữ khác xuất giá, hiện tại chỉ cần thêm bớt một số thứ là được.
Bạc áp đáy rương chuẩn bị cho Nhị cô nương và Tam cô nương đều là ba ngàn lượng, của Ôn Diệp thì Thẩm thị cho thêm gấp đôi, sáu ngàn lượng, về phần những món hồi môn khác thì vẫn vậy.
Sau khi cầm được tới tay sáu ngàn lượng, Ôn Diệp vẫn luôn có cảm giác không chân thật.
Nàng sống cả hai đời cũng chưa từng thấy nhiều bạc đến vậy.
Ở nơi này, tiêu dùng trong một năm của bách tính bình thường cũng không vượt quá hai đến ba lượng.
Sáu ngàn lượng, người bình thường phải kiếm trong bao lâu?
Ôn Diệp tính toán sơ sơ, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất may mắn khi đầu thai vào Ôn gia, cả đời đều không cần lo lắng chuyện ăn mặc dùng ở.
Sau khi có sáu ngàn lượng bạc áp đáy rương mà Thẩm thị cho, Ôn Diệp liền trả lại cho di nương và tiểu muội ba trăm lượng bạc mà nàng định trước khi xuất giá mới trả.
Thường di nương rất không tình nguyện, Ôn Diệp khuyên bà ấy: “Di nương, người toàn nghĩ cho con, vậy thì tiểu muội phải làm sao bây giờ? Con bé đọc sách tốt, khó tránh khỏi phải thường xuyên tới tiệm sách mua sách, cả người lẫn con đều biết sách ở chỗ đó đắt bao nhiêu, hơn nữa mẫu thân đã cho con nhiều như vậy, đủ để con dùng rồi.
”
Còn một chuyện mà nàng vẫn chưa nói xong, đó là, chờ gả đến Quốc công phủ rồi, bạc hàng tháng của nàng so với hiện tại còn nhiều hơn, cho nên nàng căn bản không lo thiếu bạc xài.
Thường di nương thấy Ôn Diệp kiên trì thì không nói lại nàng: “Nhưng con sắp xuất giá, ngoài số bạc này, di nương cũng không có thứ gì khác đáng tiền để cho con.
”
Nói xong, mắt bà ấy lại đỏ hoe.
Ôn Diệp yên lặng nhìn nữ nhân trước mắt, đây là thân mẫu đời này của nàng, thật lòng thật dạ yêu thương nàng hai mươi năm, nếu nói trong lòng không có tình cảm gì thì là nói dối.
Chính vì như vậy, nàng mới không thể lấy số bạc này.
Đời này, Ôn Diệp là người thuộc Nguyệt Quang tộc (/), tiền tiêu vặt mỗi tháng cứ đến cuối tháng là hết sạch, số bạc mà Thường di nương và Ôn Nhiên tích cóp được là từ tiền tiêu vặt hàng tháng và tiền thưởng mỗi lần Ôn Nhiên thi được thứ hạng cao.
(/) Nguyệt Quang tộc (月光族): chỉ người kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Ôn Diệp cả hai đời đều không học được thật lòng khiêm nhường, cũng sẽ không chiếm hữu thứ mà người khác nên có được.
Cho dù đối phương có là thân nương và bào muội của nàng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin